Edit by Đóa Sen Nhỏ
Kéo cánh tay hắn đơn thuần chỉ là một hành động vô thức, ngay cả Bạch Kiều cũng không nhận ra.
Nhưng bây giờ, anh có nên buông tay không?
Nếu buông tay, Du Chiêu chắc chắn sẽ lập tức đi với nữ chính.
Nhưng nếu không buông tay, hành động này của anh lại quá khó giải thích.
Huống hồ, anh có lập trường gì để ngăn cản Du Chiêu, không cho hắn rời đi?
Bạch Kiều do dự một lát, rồi vẫn buông tay.
"Cậu đi đi."
Du Chiêu: "......"
"À thì, sắp tới giờ học buổi tối rồi, cậu tự canh thời gian đi."
"......"
Thấy anh buông tay, Du Chiêu hơi mím môi, khẽ gật đầu.
Muốn nói chuyện riêng, tất nhiên phải tìm một nơi vắng người. Du Chiêu đi về phía tòa nhà thí nghiệm, giờ này chắc chắn bên trong không có ai.
Nhưng không có ai lại càng khiến người ta không yên tâm!
Bạch Kiều do dự, không biết có nên đi theo hay không, thì bỗng nhiên có người vỗ nhẹ lên vai.
Anh nghiêng đầu, bắt gặp Trịnh Mãn Ân cũng đang nhìn về cùng một hướng với mình: "Nhỏ đó là ai vậy? Tìm anh Chiêu có chuyện gì thế? Còn gọi 'anh Tiểu Du' nghe thân thiết ghê nhỉ!"
"......"
Quả thật nghe rất thân thiết.
Chỉ cần nghe cũng biết đây không thể là mối quan hệ hàng xóm bình thường!
Bạch Kiều cắn răng, quyết tâm nói: "Đi theo xem là biết."
"Ê, tôi cũng đi..."
"Cậu đi đâu?" Hạ Kiêu dựa vào lợi thế chiều cao, một tay nắm chặt sau gáy Trịnh Mãn Ân, nói: "Chúng ta đi ăn thôi."
Trịnh Mãn Ân nhíu mày: "Thế còn anh Chiêu thì sao?"
Hạ Kiêu: "Đương nhiên là gói mang về rồi."
Trịnh Mãn Ân nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cách này cũng hợp lý: "Được, đi thôi!"
Bạch Kiều chỉ mải theo dõi hai người phía trước, hoàn toàn không để ý rằng hai "đồng đội" phía sau đã đi mất từ lúc nào. Khi quay lại định nhắc nhở họ chú ý ẩn nấp trước khi vào hành lang, anh mới phát hiện phía sau chẳng còn ai nữa.
"......"
Bạch Kiều quyết định tự mình hành động.
Anh dựa vào tay vịn cầu thang, nghiêng đầu nhìn lên, thấy hai người đứng ở góc khuất trên lầu, rồi vội vã lén lút ẩn mình dưới hành lang.
Ở góc cầu thang, Du Chiêu bắt gặp bóng dáng lén lút biến mất bên dưới, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
Dưới hành lang, Bạch Kiều ngồi xổm nghe lén một lúc rồi thất vọng nhận ra—các cảnh nghe lén trong phim truyền hình toàn là lừa đảo!
Mặc dù anh chỉ cách góc cầu thang một tầng, nhưng âm thanh từ trên sàn lại không thể nghe rõ được!
Hay là do hai người họ nói chuyện quá nhỏ?
Bạch Kiều nhíu mày, quyết định tiến lại gần hơn. Anh cẩn thận áp tai vào tường đá, mơ hồ nghe thấy giọng của nữ chính.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên, một cuộc gọi đến không đúng lúc. Điện thoại rung đột ngột khiến Bạch Kiều giật bắn cả mình, cơ thể khựng lại một giây, rồi vội vàng móc điện thoại ra, nhanh chóng ấn tắt.
Anh liếc nhìn lên trên, xác nhận tiếng nói vẫn còn tiếp tục, rồi rón rén chui ra khỏi dưới hành lang, vòng ra bên ngoài tòa nhà thí nghiệm.
Tìm được một bồn hoa có thể tránh người, Bạch Kiều lập tức ngồi xổm xuống phía sau.
Cuộc gọi vừa rồi là từ tiệm bánh.
Trước khi về nhà hôm nay, anh đã đặt một chiếc bánh sinh nhật, định đúng 12 giờ đêm nay sẽ lấy ra chúc mừng sinh nhật Du Chiêu.
Kết quả, vì vội vã chạy đến trường, anh lại quên béng mất chuyện này.
"Sao cậu không nhắc tôi?"
Nhị Bát: 【 Thế cậu định ôm bánh chạy đến sân bóng à? 】
"......"
Chắc chắn sẽ gây ra một hiểu lầm lớn!
Anh không muốn tổ chức sinh nhật cho Khang Tuyển Trạch trên sân bóng!
Bạch Kiều thở dài, gọi lại cho tiệm bánh.
Nhưng kết quả, bên kia máy bận.
Bạch Kiều: "......"
Nghe lén thất bại, lại còn không gọi được cho kẻ chủ mưu gây ra, tức muốn chết!
"Giờ tôi phải làm sao?"
Nhị Bát an ủi: 【 Hoặc là quay lại tòa nhà thí nghiệm tiếp tục nghe lén, hoặc là ra khỏi trường đến tiệm bánh. 】
"......"
Giờ mà quay lại tòa nhà thí nghiệm thì chắc chắn không ổn rồi, cứ ra ra vào vào thế này rất dễ bị phát hiện!
Nhưng nếu ra khỏi trường… nhiệm vụ của anh thì sao?
Lỡ đâu trong lúc anh rời đi, nữ chính công lược thành công Du Chiêu thì sao?
Nói là muốn nói chuyện riêng, nhưng có nhất thiết phải chọn tòa nhà thí nghiệm không?
Dù nơi này khá gần khu dạy học của lớp 10, nhưng cũng đâu cần phải lên tận hành lang mới nói chuyện được?
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Bạch Kiều đành vừa canh chừng cầu thang tòa nhà thí nghiệm, vừa đợi phía tiệm bánh gọi lại lần nữa.
Nhưng chờ mãi, không thấy ai đi ra, cũng chẳng có ai gọi.
Bạch Kiều bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Tuy nhiên, trời vẫn còn thương anh, ngay khi anh định từ bỏ, điện thoại reo lên, và người cũng vừa lúc bước ra.
Bị cuộc gọi làm phân tâm, Bạch Kiều hoàn toàn không để ý rằng nữ chính rời đi theo hướng ngược lại, cũng chẳng nhận ra Du Chiêu đang chậm rãi tiến lại gần.
Từ xa, Du Chiêu đã nhìn thấy Bạch Kiều trốn sau bồn hoa. Mặc dù không rõ lý do, nhưng hắn vẫn dừng bước, định gọi anh về lớp.
Chỉ là, đúng lúc này, hắn nghe thấy Bạch Kiều đang nói chuyện điện thoại.
"Chú ơi, cháu thật sự không có thời gian, làm ơn giúp cháu tìm người gửi đi được không?"
Gửi? Gửi cái gì?
Du Chiêu tò mò, bất giác đứng lại nghe.
Bạch Kiều đang quay lưng về phía hắn, giọng điệu đầy lo lắng:
"Cháu biết chú bận, nhưng bây giờ thật sự không đến được. Cháu sắp vào lớp rồi, chờ tan học thì tiệm của chú chắc chắn cũng đóng cửa mất!"
Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy Bạch Kiều bắt đầu chơi bài tình cảm:
"Chú ơi, chú thông cảm chút đi. Ngày mai là sinh nhật bạn cháu, bánh kem cháu cần ngay tối nay. Bọn cháu học hành nhiều lắm, bài tập thì chất đống, mãi mới có chút thời gian thư giãn... Người nhà cậu ấy á? Người nhà bận lắm, nếu không thì làm sao phải tổ chức sinh nhật trong trường chứ?"
"Thật đấy! Chuyện thế này cháu lừa chú làm gì?"
"Chú cũng thấy mà, cháu vất vả lắm mới thiết kế được cái bánh này. Tên cũng viết lên rồi, không thể bán lại nữa đúng không? Chú cũng không nhẫn tâm để bánh bị hỏng ở ngài trong tiệm mình đúng không?"
"Thật ạ? Vậy cảm ơn chú nhiều!" Bên kia dường như đã nhượng bộ, Bạch Kiều mừng rỡ: "Không cần mang vào tận đây đâu, chú cứ gửi ở phòng bảo vệ là được, cháu sẽ tự đến lấy. Tên đăng ký thì cứ để như cháu đặt lúc trước, còn địa chỉ cụ thể... Để cháu nhắn tin cho chú sau nhé."
"Dạ, được rồi, cảm ơn chú!"
"......"
Cúp máy xong, Bạch Kiều cúi đầu nhắn tin xác nhận địa chỉ.
Du Chiêu nhìn bóng lưng Bạch Kiều, cảm thấy trong lòng dâng trào lên lên một cảm xúc chua chua ngọt ngọt, rót đầy toàn bộ lồng ngực.
Bạch Kiều đặt bánh sinh nhật?
Là cho mình sao?
Bạch Kiều không có nhiều bạn ở trường. Hắn cũng chưa từng nghe ai nhắc đến sinh nhật vào ngày mai.
… Ngoại trừ chính hắn.
Anh biết sinh nhật hắn từ lúc nào? Và từ khi nào anh ghi nhớ chuyện đó?
Du Chiêu không phải chưa từng có sinh nhật, cũng không phải chưa từng ăn bánh kem.
Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai nhớ đến sinh nhật hắn để chuẩn bị bánh trước một ngày.
Lại còn là chiếc bánh do chính Bạch Kiều thiết kế...
Du Chiêu không khỏi siết chặt hai tay… Hưng phấn!
Hắn rất muốn mở miệng hỏi, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại thôi.
Bên cạnh bồn hoa, Bạch Kiều vừa soạn xong tin nhắn, chuẩn bị gửi đi thì bỗng nghe tiếng thông báo từ hệ thống vang lên trong đầu:
【 Chúc mừng ký chủ đã thành công ngăn cản nữ chính tăng độ yêu thích trước mặt trúc mã, nhận được 1 điểm tích lũy 】
【 Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ "An Ủi Trúc Mã", ban thưởng 3 điểm tích lũy 】
Bạch Kiều: …?
Vừa ấn gửi tin nhắn, anh đột nhiên sững người.
Nhiệm vụ hoàn thành? Hoàn thành kiểu gì vậy?
Anh quay phắt đầu lại, chạm ngay vào ánh mắt của Du Chiêu, người đang đứng trên cao nhìn xuống.
"……"
Người này ra đây từ khi nào?
Bạch Kiều hoang mang nhìn ra sau lưng Du Chiêu, nhưng không thấy ai khác.
"Đi." Du Chiêu đột ngột lên tiếng.
Bạch Kiều không hiểu ý hắn, không biết "đi" ở đây là Lục Tiểu đã rời đi, hay là bảo anh đi cùng.
Anh vẫn ngồi xổm, không nhúc nhích.
Du Chiêu lại hỏi: "Chân tê rồi?"
Bạch Kiều lắc đầu.
Du Chiêu tiếp tục: "Sắp vào lớp rồi."
"… À."
Bạch Kiều ngẩn ra vài giây, rồi vội đứng dậy.
Du Chiêu quay lưng, đi trước.
Bạch Kiều cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bước nhanh theo sau: "Cậu đến đây từ khi nào?"
Du Chiêu nói: "Mới đến."
A, mới đến…
"Ừ…" Bạch Kiều do dự rồi nói: "Tôi đến đây để gọi điện thôi."
Chắc chắn không phải để nghe lén đâu!
Cái gì gọi là càng chối càng lộ? Chính là tình huống này đây!
Bước chân Du Chiêu khựng lại, quay đầu nhìn anh: "Gọi điện gì?"
Thấy phản ứng này của hắn, Bạch Kiều thầm thở phào.
Xem ra vừa rồi Du Chiêu không nghe thấy cuộc gọi.
Anh cười nhẹ, thẳng người lên: "Nhà có chút chuyện."
Anh không nói rõ, Du Chiêu cũng không hỏi thêm.
Hắn thì bình tĩnh như vậy, nhưng Bạch Kiều lại không thể bình tĩnh nổi, liền hỏi tiếp: "Cậu thì sao? Cô… cô ấy tìm cậu có chuyện gì vậy?"
Bạch Kiều hỏi rất cẩn thận. Dù sao chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến anh, nếu Du Chiêu không muốn nói, anh cũng không nên tò mò quá mức.
Không ngờ Du Chiêu đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào anh: "Muốn biết?"
"……"
Đương nhiên là muốn biết rồi! Không muốn biết thì ai lại hỏi chứ?
Nhưng… sao giọng điệu của Du Chiêu nghe có vẻ… khó chịu nhỉ?
Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn không chút cảm xúc, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng.
Hắn đang… trêu chọc mình sao?
Bạch Kiều chớp mắt, do dự một lúc rồi cứng ngắc gật đầu.
Đôi mắt Du Chiêu rõ ràng cong lên một chút, hắn nói: "Giải trí Thừa Phong tổ chức một cuộc thi tài năng dành cho thanh thiếu niên, cô ấy muốn đăng ký."
"Giải trí Thừa Phong? Không phải là…"
Du Chiêu không nói gì, coi như thừa nhận.
Đó là công ty giải trí thuộc Tập đoàn Duyệt An.
Bạch Kiều bừng tỉnh.
Ở trong trường lâu quá, suýt nữa anh quên mất, nữ chính sau này sẽ gia nhập làng giải trí!
Cô ấy bắt đầu tham gia từ sớm vậy sao?
Nhưng chuyện này liên quan gì đến việc Du Chiêu "nhận được an ủi"?
Trạng thái hiện tại của Du Chiêu rõ ràng là hưng phấn, hưng phấn đến mức hơi quá đà!
"Chắc chắn là không có tăng độ thân mật với nữ chính hả?" Bạch Kiều thầm hỏi trong lòng.
Nhị Bát nhìn thấu tâm tư của anh, rất muốn trợn mắt.
Nhưng vì có mưu đồ riêng, nó không nói ra.
Bạch Kiều lập tức bật chế độ suy luận.
Hai nhiệm vụ ngăn cản nữ chính tăng độ yêu thích, và an ủi trúc mã đồng thời hoàn thành......
Nếu việc an ủi Du Chiêu không liên quan đến nữ chính, thì chắc chắn là do chuyện mà nữ chính đã nói với hắn.
Chuyện đăng ký tham gia tuyển chọn tài năng không thể là nguyên nhân chính. Vậy chắc chắn Lục Tiểu đã nói với Du Chiêu chuyện gì đó khác!
Là chuyện gì đây?
"Liệu có phải là chuyện hồi nhỏ của bọn họ không?"
Nhị Bát: 【……】
"Không đúng sao?"
Nhị Bát rất qua loa: 【Đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng!】
Bạch Kiều: "……"
Suy luận không có kết quả, Bạch Kiều hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bị nghe lén cuộc điện thoại.
Dù sao, anh cũng không thể tưởng tượng được rằng mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức, làm bao nhiêu chuyện, cái nhiệm vụ luôn được treo vững vàng ở nơi đó bấy lâu nay… lại chỉ vì một chiếc bánh sinh nhật mà bất ngờ rơi xuống.
Càng không thể ngờ được rằng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi bọn họ ở trong tòa nhà thí nghiệm, ân oán tình cừu không chỉ vượt khối lớp mà còn vượt cả giới tính đã bị truyền khắp diễn đàn.
......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét