Edit by Đóa Sen Nhỏ
Vì vẫn chưa đến giờ tắt đèn nên cửa ký túc xá không khóa.
Tiếng la đột ngột vang lên chính là của Trịnh Mãn Ân.
Bạch Kiều vốn đã căng thẳng, bị cậu la lên như vậy liền bị dọa cứng đờ cả người.
Còn Du Chiêu thì bất mãn.
Sau một hồi giằng co, cả hai đồng loạt quay ra nhìn về phía cửa ký túc xá, sắc mặt bình tĩnh, không vui cũng chẳng giận.
Trịnh Mãn Ân bám vào khung cửa, đợi mãi mà không thấy phản ứng gì, không nhịn được trừng mắt: "Hai người... không thấy bất ngờ sao?"
Sau một thoáng im lặng, Bạch Kiều nói: "Nếu cậu đánh vần đúng từ đó, tôi sẽ càng bất ngờ hơn."
Trịnh Mãn Ân: "......"
Thật là làm khó người ta.
Du Chiêu nhìn cậu, hỏi: "Sao mấy cậu lại đến đây?"
Trịnh Mãn Ân tinh thần phấn chấn: "Tất nhiên là đến để tạo bất ngờ cho cậu rồi!"
"......"
Khóe miệng của cậu giương lên, đẩy cửa bước vào, Hà Kiêu đi ngay phía sau. Lợi thế chiều cao khiến Hà Kiêu nổi bật hơn hẳn so với Trịnh Mãn Ân đi trước.
Trong tay bọn họ mang hai túi đồ ăn vặt lớn và bia, Trịnh Mãn Ân nói: "Trước giờ sinh nhật cậu toàn tổ chức ở nhà, có người khác đi cùng nên bọn tôi cũng không tiện quấy rầy. Năm nay hiếm hoi cậu đón sinh nhật ở trường, làm sao anh em có thể vắng mặt được?"
"......"
Sinh nhật trước đây của Du Chiêu đều là những bữa tiệc "gia đình" được sắp đặt sẵn, mà mục đích của người tổ chức cho hắn cho tới bây giờ đều không phải vì sinh nhật hắn.
Nhìn những thứ bọn họ mang đến, trong lòng Du Chiêu khẽ rung động, nổi lòng từ bi không đuổi người ra ngoài nữa.
Trịnh Mãn Ân đặt đồ lên bàn: "Đây là mấy thứ tôi với Lão Hà mua ở cửa hàng tiện lợi ngoài cổng trường. Nhưng đồ có cồn cũng chỉ có bia thôi, dù sao cũng đủ uống rồi. Chỉ tiếc là giờ này quá muộn, không mua được......"
Cậu vừa định nói 'không mua được bánh kem', liền thấy ngay hộp bánh đặt trên bàn.
"Uầy, chuẩn bị sẵn rồi à? Ai mua thế?"
Du Chiêu chắc chắn không thể là người mua, vậy chỉ có thể là Bạch Kiều.
Trịnh Mãn Ân huých một cái vào vai anh: "Anh em làm rất đúng."
Bạch Kiều: "......"
Anh nhìn Du Chiêu, Du Chiêu cũng đang nhìn anh. Ánh mắt của hắn đã trở lại bình thản như mọi khi.
Nhưng Bạch Kiều lúc này chỉ nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Du Chiêu, ánh mắt ấy sâu thẳm và phức tạp, như thể đang kìm nén một cảm xúc nào đó, sắp sửa bùng nổ, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bức!
Anh ngập ngừng, chuyển ánh mắt đi: "À, vậy... nếu các cậu đã đến rồi, thì ngồi đi..."
Lời vừa ra, Bạch Kiều bỗng nhớ ra, đây là phòng ký túc xá của "một mình" Du Chiêu. Anh lại dùng giọng điệu cứ như ông chủ là thế nào?
Anh căng thẳng trong lòng, hoàn toàn không biết nói gì cho phải, nhưng lại phải nói một cái gì đó. Anh lúng túng: "Các cậu có mang quà không?"
Trịnh Mãn Ân: "......"
Hà Kiêu: "......"
Bọn họ chỉ ra cổng trường, tới hai cái của hàng tiện lợi, mua quà cáp gì?
Với lại Du Chiêu cũng không thiếu cái gì, bọn họ mang quà chỉ đang làm màu thôi!
Không bằng mang đồ ăn và bia đến nhậu với nhau một bữa.
Hai người kinh ngạc nhìn anh, Du Chiêu cũng đang nhìn anh.
Bạch Kiều cảm thấy càng lúc càng hoảng.
Anh vốn cũng không chuẩn bị quà gì, vậy mà giờ lại hỏi người khác có mang quà không?
Anh bị gì thế này? Đầu óc bã đậu sao? Sao lại hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn thế này?
Bạch Kiều cảm thấy mình ngáo đến không nỡ nhìn, chỉ muốn trốn vào nhà vệ sinh bình tĩnh lại một chút: "Các cậu cứ nói chuyện đi, tôi đi tắm đã."
Bạch Kiều vội vàng chạy vào phòng tắm như một cơn gió.
Ba người bên ngoài nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên tối thui...... Tắt đèn!
"......"
"......"
"......"
Trong bóng tối, ba đôi mắt đồng thời chớp chớp.
Trịnh Mãn Ân nhìn về phía cửa phòng tắm đang phát ra tiếng nước: "Không sao, tôi mang theo nến rồi."
Mặc dù không mua được bánh kem, nhưng ít nhất cậu vẫn chuẩn bị nến sinh nhật.
Du Chiêu lại nói: "Không cần."
Trịnh Mãn Ân hỏi: "Sao lại không cần?"
Du Chiêu đi đến bàn học, chạm tay vào công tắc, bật đèn bàn lên: "Có đèn bàn."
Trịnh Mãn Ân: "......"
Trong phòng ký túc xá lại sáng lên, Du Chiêu đặt đèn lên trên tủ áo, nhưng không dừng lại ở đó, hắn quay sang mở tủ đối diện, lấy một bộ đồ từ ngăn dưới cùng bên phải, rồi lại lấy đèn bàn của Bạch Kiều, đi về phía phòng tắm, gõ cửa một cái.
Trong phòng vệ sinh tiếng nước ào ào, mơ hồ có thể trông thấy một cái bóng đen, bóng dáng mờ ảo bên trong khựng lại khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bên trong truyền ra âm thanh của bạch kiều: "Sao thế?"
Du Chiêu tích chữ như vàng: "Đèn bàn."
"Không cần, để đèn ngoài là được, tôi thấy được mà."
Du Chiêu im lặng chỉ chốc lát, lại nói: "Còn có quần áo."
"......"
Bạch Kiều vội vàng vào phòng tắm, đến mức quên mang theo quần áo thay.
Trong phòng vệ sinh an tĩnh một lúc, chỉ nghe 'lạch cạch' Một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra.
Bạch Kiều thò đầu ra, bình tĩnh đối mặt với Du Chiêu.
Do đèn tắt quá nhanh, Bạch Kiều chưa kịp cởi đồ.
Nhưng vòi sen đã bật, nước đã xối lên người anh , khiến quần áo dính sát vào cơ thể, phát họa ra vóc dáng thon gầy của anh.
Du Chiêu nhìn toàn thân cứng đờ, quên mục đích hắn đến đây.
Bạch Kiều bỗng nhiên đưa tay.
Du Chiêu sững sờ đưa đồ vật tới.
Anh nhận đèn bàn và quần áo, khẽ nói: "Cảm ơn."
Sau đó đóng cửa lại một lần nữa.
Du Chiêu: "......"
Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, hắn đã về tới trước bàn học.
Trịnh Mãn Ân vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: "Không ngờ cậu luôn, ở chung không bao lâu đã biết quần áo người ta đặt ở chỗ nào, tắm xong mặc gì cũng biết rõ ràng như vậy?"
Hà Kiêu cũng nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Du Chiêu không để ý đến hai người họ, mở một lon bia: "Uống không?"
Trịnh Mãn Ân nói: "Đương nhiên!"
Cậu lưu loát mở cho mình một lon, cụng ly với Du Chiêu, uống một hớp.
"Lão Hà cậu thất thần làm gì? Có phải là anh em hay không hả?"
Hà Kiêu nhíu mày: "Tôi sợ cậu ấy bị mắng."
"Bị mắng?" Trịnh Mãn Ân không hiểu: "Bị mắng cái gì? Giám thị đến kiểm tra phòng hả? Yên tâm đi, động tĩnh bọn mình nhỏ thì sẽ không có giám thị tới kiểm tra đâu!"
Hà Kiêu từ chối cho ý kiến, lấy một lon bia cho mình.
Ngược lại Du Chiêu nghe hiểu được, tay đang cầm lon bia ngừng lại một chút.
Trịnh Mãn Ân không tim không phổi, mở mấy bao đồ ăn vặt, ăn với uống bia như gió cuốn.
Lúc Bạch Kiều từ phòng tắm bước ra, Du Chiêu đã đặt lon bia xuống, đang đứng gần cửa sổ, nghe điện thoại.
Bên ngoài là bầu trời đen thẫm không có sao, chỉ có ánh sáng yếu ớt trong ký túc xá chiếu lên lưng Du Chiêu, khiến bóng dáng hắn trông có vẻ đơn độc.
Bạch Kiều đứng trước cửa phòng tắm một lúc, rồi lấy một cái chậu ngâm quần áo cần giặt, sau đó ngồi vào bàn học, hỏi: "Ai gọi vậy?"
Hà Kiêu bất đắc dĩ nhún vai.
Trịnh Mãn Ân bĩu môi nói: "Cha mẹ cậu ấy thôi, cứ ép cậu ấy xin nghỉ về nhà ăn sinh nhật. Thật ra là muốn mượn cái cớ sinh nhật gặp cậu của cậu ấy, còn nói cái gì muốn thăm anh Chiêu, thật sự quá là dối trá."
Bạch Kiều dừng một chút: "Cậu của cậu ấy... không gặp bố mẹ cậu ấy à?"
Dù sao cũng là chị em ruột thịt, cũng không đến mức cả đời không qua lại với nhau chứ?
Trịnh Mãn Ân nói: "Không phải không gặp, mà là không thể gặp. Chỉ cần chú Kỳ gặp bố mẹ Du Chiêu thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt!"
Cậu của Du Chiêu tên là Kỳ Duyệt.
Bạch Kiều lại hỏi: "Vì sao?"
Trịnh Mãn Ân nói: "Chắc cậu biết tập đoàn Duyệt An chứ? Tập đoàn do chú Kỳ và bạn chú ấy tạo dựng từ hai bàn tay trắng mười mấy năm trước."
Bạch Kiều gật đầu.
"Trước khi họ xây dựng sự nghiệp với hai bàn tay trắng, mẹ của Du Chiêu đã cắt đứt quan hệ với chú Kỳ rồi."
"......"
"Vì chú Kỳ thích một chàng trai cùng trường, gia đình chú ấy cảm thấy xấu hổ, không chịu nhận đứa con trai này. Khi đó chú Kỳ mới vừa tốt nghiệp cấp ba, không còn tiền sinh hoạt, phải tự đi làm kiếm tiền học đại học, rồi sau đó tự khởi nghiệp. Khi công ty thành công, bố mẹ Du Chiêu lại tìm đến."
Bạch Kiều: "......"
Người không biết xấu hổ thì gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này!
Trịnh Mãn Ân tiếp tục nói: "Sau này công ty của chú Kỳ ngày càng phát triển lớn mạnh, anh Chiêu liền bị cha mẹ mình coi như một quân cờ mà đưa đến nhà chú Kỳ. Bọn họ nhìn trúng việc chú Kỳ sẽ không có con, nên giao anh Chiêu cho chú ấy nuôi dưỡng. Có anh Chiêu tại nhà họ Kỳ, bọn họ có thể ra vào biệt thự nhà chú Kỳ bất cứ lúc nào. Sau này, anh Chiêu dọn ra ngoài sống, họ không tìm được chú Kỳ nên liên tục gọi điện cho cậu ấy. Lần này chắc lại do công việc của Du Hạo gặp vấn đề, nên họ mới gấp gáp muốn gặp chú Kỳ như vậy."
Bạch Kiều nhíu nhíu mày: "Sao lại dính dáng đến Du Hạo?"
Du Hạo là anh trai của Du Chiêu, là đứa con được cha mẹ họ giữ lại bên cạnh.
Trịnh Mãn Ân hừ lạnh: "Tham lam chứ sao nữa. Sau khi Du Hạo tốt nghiệp đại học, chú Kỳ giao cho anh ta một công ty con để quản lý. Kết quả chưa đầy một năm, công ty thua lỗ quá lớn, không cách nào kinh doanh được. Bọn họ lại viện cớ rằng ngành nghề công ty không phù hợp với chuyên môn của Du Hạo, rồi van nài chú Kỳ đổi sang một công ty khác cho anh ta. Nhưng kết quả vẫn như cũ, Du Hạo không thể điều hành công ty. Cuối cùng, chú Kỳ sắp xếp cho anh ta một công việc nhẹ nhàng đơn giản, nhưng có lẽ bây giờ họ lại thấy không vừa mắt, muốn giở trò nữa rồi."
Dù sao thì Tập đoàn Duyệt An là một trong những doanh nghiệp hàng đầu ở Hải Bắc. Du Hạo có một người cậu làm Tổng Giám đốc, lại từng hưởng thụ qua cảm giác làm chủ công ty, giờ lại phải đi làm công cụ cho người khác sai sư, chắc chắn trong lòng anh ta cảm thấy chênh lệch.
Trịnh Mãn Ân xả một tràng như súng máy, sau đó tức giận cắn mạnh một miếng chân gà, như thể đang thay Du Chiêu bất bình.
Bạch Kiều trong lòng chua xót, quay đầu nhìn về phía người vẫn còn đang gọi điện thoại.
Có một gia đình như lũ đỉa hút máu, biết rõ mình bị gửi đến nhà cậu chỉ vì mục đích lợi dụng, vậy những năm qua, Du Chiêu đã sống cùng cậu mình với tâm trạng thế nào?
Bạch Kiều bỗng nhiên hiểu ra lý do tại sao hắn có thể học tốt hơn nhưng lại cố tình không thi điểm cao.
Trong điện thoại, vì yêu cầu bị từ chối, cha Du giận dữ trách móc Du Chiêu: "Cái gì mà cậu mày không rảnh? Rõ ràng là nó không muốn gặp mày. Có trách thì trách mày không có chí tiến thủ! Nếu mày học giỏi hơn một chút, cậu mày còn không chào đón mày sao? Tại sao tao lại nuôi ra đứa vô dụng như mày!"
Du Chiêu cười lạnh một tiếng.
Nuôi hắn ư? Cái bọn họ gọi là nuôi, đại khái cũng chỉ là đảm bảo hắn không chết đói trước lúc bảy tuổi.
Im lặng một hồi, Du Chiêu nói: "Ngôi nhà cậu cho các người vẫn còn chứ?"
Đầu dây bên kia lập tức cảnh giác: "Mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, đừng có nhắm vào căn nhà đó, đó là quà cưới chú mày tặng anh trai mày......"
"Nhà đó Du Hạo bán lâu rồi, thử xem lại giấy tờ nhà đất đi."
Bây giờ giấy tờ sở hữu trong tay họ cũng đã biến thành giấy tờ do Dư Hạo làm giả rồi.
Du Chiêu lạnh lùng ngắt lời cha mình, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét