Chủ Đề
Màu sắc
Pride

Sau Khi Phản Diện OOC Đã Tỏ Tình Tui

- Thần Tạp -

Sau Khi Phản Diện OOC Đã Tỏ Tình Tui - Chương 47: Dù Sao Cũng Trước Lạ Sau Quen

Edit by Đóa Sen Nhỏ

Người ở đầu dây bên kia bị cúp máy sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên như thế nào, Du Chiêu không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy.

Chuyện giống vậy đã phát sinh quá nhiều lần, hắn cũng đã chết lặng.

Dù sao thì sau khi bọn họ phát hiện giấy tờ bất động sản là giả, chắc tạm thời cũng không còn tâm trí mà tìm đến hắn để gây khó dễ nữa.

Du Hạo là một người rất hư vinh. Trong hai năm kinh doanh công ty, gã thường xuyên khoe khoang trước mặt đám bạn xấu của mình. Chuyện mời khách ăn cơm, tổ chức tiệc tùng, đổi bạn gái đều là những chuyện thường ngày. Gã ra tay hào phóng, lại cực sĩ diện. Sau khi không còn công ty, hắn ta vẫn không thay đổi được một số những thói quen cũ, tiêu tiền như nước, mà tiền lương của gã tất nhiên là không đủ chi tiêu.

Cho nên chuyện gã lén lút bán nhà, Du Chiêu không thấy lạ chút nào!

Hắn đứng cạnh giá phơi đồ, trầm ngâm một lúc, rồi cúi đầu bấm số gọi đi: "… Du Hạo mà còn gây chuyện nữa thì sa thải anh ta đi. Chuyện bên Kỳ tổng, tôi sẽ tự đi giải thích."

"......"

Lúc Bạch Kiều lặng lẽ đến gần, vừa hay nghe được câu này.

Anh đứng phía sau Du Chiêu, nhìn bóng lưng cao hơn mình nửa cái đầu, bỗng dưng cảm thấy có chút đau lòng.

Du Chiêu đã quen với việc chỉ có một mình, cũng quen với việc kìm nén mọi cảm xúc trong lòng.

Cha mẹ là người sinh ra hắn, hắn không có tư cách phán xét họ đúng hay sai, cũng chẳng thể to tiếng với họ. Rất nhiều chuyện hắn chỉ có thể chôn chặt trong lòng.

Kìm nén càng nhiều, đến lúc bùng nổ lại càng khó kiểm soát.

Sau khi tình cảm duy nhất hắn dốc lòng trao đi cũng bị vứt bỏ, việc hắn làm ra những hành động cực đoan cũng chẳng có gì lạ.

Bạch Kiều thở dài trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn.

"Nhân vật chính, ra cắt bánh kem đi, chỉ chờ cậu thôi đấy!"

Du Chiêu vừa cúp máy, nghe vậy thì cơ thể khẽ cứng lại.

Hắn chậm rãi quay đầu, thấy Bạch Kiều cầm một con dao nhựa nhỏ giơ lên trước mặt hắn, ánh mắt đầy ý cười nhìn hắn.

"......"

Du Chiêu có chút hoảng hốt, bị Bạch Kiều kéo về lại bên bàn đọc sách.

Mọi người đều rất ăn ý, chẳng ai hỏi gì về cuộc điện thoại vừa rồi. Trịnh Mãn Ân gặm sạch cái chân gà chỉ trong hai ba miếng, xoa tay nói:

"Lại đây cắt bánh kem!"

Cậu hào hứng mở hộp bánh ra. Nhưng ngay khoảnh khắc vừa nhấc nắp hộp xuống, sự phấn khích trên mặt cậu lập tức tan biến.

Cậu cảm thấy đau đầu.

"Cậu… chắc chắn đây là bánh kem chứ?"

Trịnh Mãn Ân thốt ra một câu chất vấn tận sâu linh hồn.

Bạch Kiều gật đầu: "Không phải bánh kem thì là gì? Sao? Thấy sáng tạo không?"

Vẻ mặt Trịnh Mãn Ân hơi méo mó.

Hà Kiêu hỏi: "Cậu thiết kế?"

Bạch Kiều: "Ừ hứ!"

"......"

Biểu cảm của Hà Kiêu cũng bắt đầu trở nên kỳ quặc.

Chỉ có mình Du Chiêu là đôi mắt sáng rực, nhìn chằm chằm dòng chữ "YU ZHAO Happy Birthday" ở giữa chiếc bánh. Mọi u ám vì cuộc điện thoại vừa rồi đều tan biến sạch sẽ.

Chiếc bánh là hình vuông.

Tổng thể lấy tông đen trắng làm chủ đạo, lớp kem trắng phủ kín toàn bộ bề mặt bánh. Sô cô la đen viền xung quanh, đường nét vừa có nét liền, vừa có nét đứt. Các góc bánh đánh dấu những chữ cái khác nhau, bên cạnh còn có thêm vài điểm tọa độ.

Đây chẳng khác nào một mô hình hình học không gian!

Nó còn tản ra mùi bơ thơm ngát!

Du Chiêu suýt chút nữa không kiềm được khóe môi đang muốn cong lên, bỗng dưng lại không nỡ cắt bánh.

"Cắt bánh thôi!"

Trịnh Mãn Ân lập tức giơ con dao nhựa nhỏ trong tay lên.

Cậu không chờ thêm được nữa, chỉ muốn nhanh chóng phá tan cái mô hình hình học đau đầu nhức óc này!

"Từ từ, thắp nến trước đã." Hà Kiêu nhắc nhở.

"À đúng rồi đúng rồi…"

Trịnh Mãn Ân từ bên cạnh lấy ra bộ dụng cụ mừng sinh nhật mà tiệm bánh đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Du Chiêu: "Này, tự cậu cắm đi."

"......"

Bạch Kiều nói ở bên cạnh: "Năm nay mấy tuổi thì cắm từng ấy cây."

Du Chiêu phản ứng có hơi chậm, dừng lại một lát mới nhận lấy mấy cây nến nhỏ đầy màu sắc, cắm mười bảy cây lên bánh kem, cẩn thận tránh từng chữ trên mặt bánh.

Cắm xong, Bạch Kiều cầm bật lửa, lần lượt thắp sáng mười bảy cây nến, ngẩng đầu hỏi:

"Cậu muốn nghe tiếng Anh hay tiếng Trung?"

Du Chiêu ngơ ngác: "Hả?"

Bạch Kiều: "Hát mừng sinh nhật đó!"

"......"

Sau đó, chưa kịp để hắn quyết định, Bạch Kiều đã cất giọng hát: "Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật đáng yêu..."

Giọng hát cố ý hạ thấp, vang lên rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp của ký túc xá.

Bạch Kiều chắp tay trước ngực, mỉm cười, ánh mắt dõi theo Du Chiêu không rời.

Ánh nến lung linh phản chiếu trong mắt hắn, giọng hát lệch tông vang vọng bên tai. Du Chiêu nhìn vào mắt Bạch Kiều, cảm giác như được ai đó dồn hết tâm tư mà dõi theo. Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào gương mặt Bạch Kiều, đến mức chẳng hay biết từ khi nào hai người còn lại cũng hòa giọng hát theo.

Dĩ nhiên bài hát dừng lại khi nào, hắn cũng không rõ.

Vẫn là Bạch Kiều chạm vào hắn một cái, nói: "Ngơ ra làm gì? Ước đi chứ!"

Du Chiêu hoàn hồn, ánh mắt nóng rực nhìn anh: "Ước gì cũng được sao?"

Bạch Kiều đáp: "Tất nhiên rồi."

Tim Du Chiêu không tự chủ mà đập nhanh hơn, vừa định mở miệng, Bạch Kiều lại nói tiếp: "Đừng nói ra, nói ra mất linh."

"......"

Du Chiêu vừa hơi mở miệng lại lập tức ngậm lại.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, lặp lại điều mình mong muốn trong lòng, rồi mở mắt ra.

Bạch Kiều vẫn nhìn hắn mỉm cười: "Thổi nến đi."

Du Chiêu chưa từng nghiêm túc đón sinh nhật như vậy bao giờ, gần như là Bạch Kiều bảo gì làm nấy. Đến lúc cắt bánh kem, đầu óc hắn vẫn trống rỗng.

Bọn họ ít người, vừa đúng bốn người, cắt ngang dọc mỗi đường một nhát, bánh kem không lớn, mỗi người một miếng, vừa vặn.

Trịnh Mãn Ân vừa ăn bánh kem vừa than thở: "Thật không hiểu nổi học bá mấy cậu. Bình thường thích học thì thôi đi, đến đặt cái bánh kem cũng phải làm thành hình dạng thế này. Tôi thấy ăn vô còn thấy tội lỗi nữa."

Bạch Kiều nói: "Bánh kem hình học không tốt sao? Hình học thú vị mà?"

Trịnh Mãn Ân khóc không ra nước mắt: "Nhưng nó chẳng thú vị gì với tôi cả."

Bạch Kiều tận tình khuyên nhủ: "Cho nên cậu phải cố gắng theo đuổi nó."

"......"

Trịnh Mãn Ân lại xúc một muỗng bánh kem bỏ vào miệng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "À đúng rồi, cái cuộc thi trên diễn đàn, anh Chiêu, cậu cũng đăng ký rồi phải không?"

Du Chiêu thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Trịnh Mãn Ân kinh ngạc: "Tôi nghĩ... Cậu chơi thật đấy à?"

Du Chiêu nói: "Bỏ chữ 'chơi' đi."

"...Thật đấy à?"

"......"

Du Chiêu tay cầm nĩa bánh khựng lại, im lặng ngẩng đầu nhìn cậu.

Trịnh Mãn Ân cười hì hì: "Đùa thôi mà. Tôi chỉ tò mò, cậu rảnh rỗi đi đăng ký cái đó làm gì? Tôi thấy Khang Tuyển Trạch đăng bài trên diễn đàn, rõ ràng muốn lôi cậu vào thi với anh ta. Cậu mắc bẫy làm gì? Cậu thắng nổi không?"

Du Chiêu: "Thử xem."

"Thử cái gì mà thử? Tôi nghe nói Bạch Diệu lớp 12 cũng đăng ký rồi. Theo tôi thấy, mấy người tham gia lần này, cậu chẳng thắng nổi ai đâu."

"Bạch Diệu cũng đăng ký rồi?" Bạch Kiều sững sờ.

"Ừ, trên diễn đàn đều nói, anh ấy đăng ký là vì cậu đó. Xem ra ông anh họ này của cậu đúng là đối xử với cậu không tệ chút nào."

"......"

Bạch Kiều cười cười, không trả lời.

Tâm tư của anh họ mình, anh cũng không đoán ra nổi.

Trịnh Mãn Ân lại cầm lon bia lên, giơ cao cốc: "Nào, Du Chiêu, sinh nhật vui vẻ, anh em cạn ly với cậu một cái."

Du Chiêu theo phản xạ định cầm lon bia của mình, vừa mới đưa tay ra thì đã bị nhét cho một chai trà sữa.

"Cậu uống cái này."

"......"

Bạch Kiều dừng một chút, lại cầm chai trà sữa về: "Thôi bỏ đi, hôm nay ngoại lệ."

Anh lại đẩy lon bia về phía Du Chiêu, nghĩ nghĩ một chút vẫn cảm thấy không ổn lắm, nâng lon bia lên cân nhắc trọng lượng, cảm thấy còn nhiều quá, bèn tự mình ực ực uống hai ngụm. Sau đó, anh đưa lon bia đã vơi đi một nửa cho Du Chiêu.

"......"

Du Chiêu nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh đang không ngừng chuyển động vì nuốt xuống, cùng đôi môi mỏng ướt át vì dính bia, rồi lại nhìn đến lon bia anh đưa qua.

Lon bia này...... là cái hắn đã uống trước lúc hắn nhận điện thoại......

Ánh mắt Du Chiêu tối lại.

Bọn họ thế này tính là...... hôn gián tiếp?

Hà Kiêu bưng miếng bánh như đang xem kịch, vẻ mặt xem kịch.

Trịnh Mãn Ân vẫn giơ lon bia của mình lên, ánh mắt qua lại giữa hai người đang giằng co, nói: "Hai cậu làm gì vậy? Bia tôi mua nhiều lắm, không cần tranh nhau đâu."

Bạch Kiều: "......"

Du Chiêu mãi không đưa tay ra nhận, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình. Bạch Kiều giật mình nhận ra. Người này có bệnh thích sạch sẽ, nên không muốn uống đồ người khác uống dở sao?

Anh chớp chớp mắt, thu lon bia về: "Để tôi lấy cho cậu lon mới..."

"Không cần." Du Chiêu nhanh tay chụp lấy lon bia: "Uống không hết nhiều vậy, đừng lãng phí."

Trịnh Mãn Ân cười nói: "Sao mà phí được? Cậu là người có thể uống liền mười lon mặt không đổi sắc đấy, hai lon này nhằm nhò gì!"

Du Chiêu: "......"

May mà Bạch Kiều cũng không nghĩ nhiều.

Anh rất vui mừng.

Đứa nhỏ nhà anh cuối cùng cũng đưa hai chữ "tiết chế" vào từ điển nhân sinh rồi, đây là dấu hiệu tốt!

Bạch Kiều liều mình bồi quân tử, tự mở một lon, rồi cụng ly với Du Chiêu: "Sinh nhật vui vẻ!"

Du Chiêu cụng ly với anh, khẽ gật đầu.

Nhìn cảnh một người thần kinh thô không tự biết mình đang trêu chọc người khác, một người thì kiềm nén cảm xúc nhưng đã lún quá sâu, Hà Kiêu đứng bên cạnh, lặng lẽ dành cho Du Chiêu một giọt nước mắt đồng cảm.

Con đường phía trước còn dài lắm đây!

Sau khi tổ chức sinh nhật xong, vì đã quá giờ giới nghiêm, hai người đến chung vui đương nhiên phải ngủ lại. Vấn đề bây giờ là ngủ thế nào.

Trịnh Mãn Ân đứng giữa, nhìn trái rồi nhìn phải hai chiếc giường sát tường: "Tôi ngủ bên nào đây?"

Du Chiêu nói: "Bên này."

Trịnh Mãn Ân cảm động vô cùng: "Chiêu ca, cậu đúng là yêu tôi thật lòng, cảm ơn đã thu nhận."

Du Chiêu "ừ" một tiếng, sau đó đi thẳng đến giường của Bạch Kiều ở đối diện.

"......"

"Chiêu ca, cậu có nhận nhầm giường không đấy?"

Du Chiêu đáp: "Cậu ngủ với lão Hà, tôi ngủ bên này."

Trịnh Mãn Ân ngơ ngác: "Cái kiểu phân chia gì thế?"

Bạch Kiều từ tủ lấy ra chiếc khăn mặt mới đưa cho Hà Kiêu, nghe vậy liền nói: "Rõ ràng mà, chia theo chiều cao."

Trịnh Mãn Ân thấp nhất, dĩ nhiên phải ngủ chung với người cao nhất.

Trịnh Mãn Ân: "......"

Cậu cảm thấy mình hình như bị kỳ thị rồi!

Thực ra Bạch Kiều cũng rất bất đắc dĩ.

Cũng không phải anh không muốn ngủ chung với Du Chiêu, chỉ là lần trước bị hắn ép sát từng bước, hình như để lại chút bóng ma tâm lý. Dù sau đó giả vờ như chẳng có gì, nhưng thực ra anh vẫn hơi rén.

Có điều lựa chọn có hạn, so với hai người còn lại, ngủ với Du Chiêu vẫn thoải mái hơn.

Dù sao cũng chung giường một lần rồi, trước lạ sau quen.

Để ngủ ngon, Bạch Kiều quyết định quay lưng về phía Du Chiêu. Chỉ cần không đối mặt, anh sẽ không sợ nữa.

Thế là mười mấy phút sau, hai người bên giường đối diện đã nằm ngay ngắn, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Bạch Kiều cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Rồi bỗng nhiên, một bàn tay từ eo anh lần mò lên, vắt ngang người anh.

Bạch Kiều: !!!?

× Ghi chú:  Có lẽ đây là lần đầu tiên bạn đọc truyện tại Đóa Sen Nhỏ. Bạn có thể tùy biến màu nền và màu chữ theo sở thích ở phần cài đặt trên thanh điều hướng nè. Khi cuộn thì thanh điều hướng sẽ bị ẩn, bạn có thể click vào màn hình để nó hiện lên. Có thể sử dụng phím mũi tên để chuyển chương. Nếu có lỗi xảy ra trong quá trình sử dụng hãy báo cáo lại với mình nha.

Đã lưu pass

Danh Sách Chương
Cài Đặt

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Truyện Kiều - Nguyễn Du

Reset

Sau Khi Phản Diện OOC Đã Tỏ Tình Tui

Wattpad: @DoaSenNho - https://www.doasennho.id.vn/

Tải xuống
Đóng

Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

About Me

Ảnh của tôi
Đóa Sen Nhỏ
Tui là Sen, lý do tui lấy tên này vì tui là một đóa sen trắng biết giả vờ ngây thơ.
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bình Luận Gần Đây

Lịch Sử

Tên Truyện Ch
Bạn chưa đọc truyện nào cả

Tổng lượt xem

Đã Lưu