Edit by Đóa Sen Nhỏ
Cơn buồn ngủ Bạch Kiều vừa ập tới đã tan biến sạch sẽ. Anh mở mắt, cơ thể cứng đờ không dám cử động.
Du Chiêu ngủ rồi sao?
Cố ý hay vô tình?
Coi anh như gối ôm à?
Rất nhanh, người phía sau đã cho anh câu trả lời.
Cánh tay Du Chiêu đặt trên eo anh khựng lại chốc lát, sau đó siết chặt hơn một chút, khẽ nói phía sau lưng anh: "Cảm ơn."
"......"
Hắn không chỉ chưa ngủ, mà còn biết Bạch Kiều cũng chưa ngủ!
Bạch Kiều sững người, hai chữ "Cảm ơn" chậm mất vài giây mới từ màng nhĩ truyền đến não rồi từ từ tiêu hóa.
Anh không dám thả lỏng cơ thể, ngơ ngác hỏi: "Cảm ơn cái gì?"
Du Chiêu không trả lời.
Hắn cũng chẳng biết mình đang cảm ơn vì điều gì.
Cảm ơn vì anh nhớ sinh nhật của hắn sao? Nhưng ngoài anh ra, còn có cả Hà Kiêu và những người khác cũng nhớ.
Cảm ơn vì anh đã đặt bánh sinh nhật cho hắn à? Nhưng nhóm người Trịnh Mãn Ân cũng mang theo bao nhiêu thứ đến tìm hắn.
Việc họ làm chẳng khác nhau là mấy, nhưng những gì Bạch Kiều làm lại khiến người ta vô thức để tâm nhiều hơn.
Du Chiêu cảm thấy bản thân như bị mê hoặc, không thể kìm lòng mà siết chặt người trong lòng thêm chút nữa: "Không có gì đâu, ngủ đi."
"......"
Cậu ôm chặt thế này thì tôi ngủ kiểu gì đây?
Bạch Kiều thầm trợn trắng mắt trong lòng.
Nhưng anh lại chẳng nỡ đẩy người ta ra.
Dù bữa tiệc sinh nhật đã tổ chức sớm, nhưng tính chính xác thì sinh nhật của Du Chiêu vẫn chưa hết hạn.
Đêm trước sinh nhật, bị bố mẹ gọi điện trách mắng một trận. Dù có bọn họ ở bên cạnh, chắc hẳn trong lòng Du Chiêu vẫn chẳng dễ chịu gì.
Bây giờ thế này, chắc là đang mong được an ủi nhỉ?
Bạch Kiều cảm khái một hồi, rồi dịu giọng an ủi: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì kỳ thi giữa kỳ lần này cố mà đạt điểm cao đi!"
Hệ thống nào đó đang nghe lén: 【......】
Đây mà gọi là an ủi à?!
Thật lòng mà nói, đây đã là cách an ủi hiệu quả nhất mà Bạch Kiều có thể nghĩ ra.
Biện pháp an ủi — 'đại pháp' chuyển chủ đề!
Mà chiêu này lại cực kỳ hữu dụng!
Du Chiêu khựng lại một giây, khẽ ngẩng đầu: "......Phải thi tốt đến mức nào?"
Bạch Kiều nói: "Cũng không cần quá tốt, cậu tùy tiện lấy hạng hai là được rồi."
Anh chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng Du Chiêu lại nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Nếu tôi đứng thứ hai, cậu sẽ thua mất."
Bạch Kiều: "......"
Anh với Khang Tuyển Trạch cá cược dựa trên chênh lệch điểm số. Nghe giọng điệu của Du Chiêu, hạng hai dường như chẳng khó gì với hắn. Mà hắn hạng hai, điểm chắc chắn sẽ áp sát hạng nhất, hắn càng áp sát, chênh lệch càng nhỏ......
Thế chẳng phải anh thua chắc rồi à?!
Bạch Kiều trợn tròn mắt, quay phắt lại: "Vậy chẳng phải cậu kéo chân tôi sao?!"
"......"
Du Chiêu không ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy, nhất thời không kịp tránh, mặt đối mặt, suýt nữa đụng nhau đến hoa mắt chóng mặt.
Chóp mũi chạm nhẹ vào nhau, bốn mắt giao nhau.
Bạch Kiều khựng lại, vội vàng quay đầu đi.
Ngay sau đó là tiếng tim đập mạnh như trống dồn và khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Anh trốn tránh quá nhanh. Du Chiêu hơi tiếc nuối, lại sợ anh ngại, nên làm như không có gì xảy ra, bình thản nói: "Tôi có thể không thi tốt đến thế."
Bạch Kiều lập tức phản bác: "Sao lại thế được? Đã thi thì nhất định phải dốc hết sức!"
"......"
Bạch Kiều im lặng một lúc, rồi lại nói: "Nếu cậu thi đứng nhất thì sẽ không ảnh hưởng đến chênh lệch điểm số của tôi nữa."
Du Chiêu đáp: "Tôi thử xem."
Bạch Kiều dặn dò: "Tôi sẽ không nhường đâu đấy."
Du Chiêu: "Ừm."
"......"
Cả hai người thực ra đều chẳng còn chú tâm vào chủ đề này nữa, thậm chí có khi bản thân nói gì cũng chẳng nhớ rõ.
Bạch Kiều chớp mắt liên tục, cố gắng xua đuổi hình ảnh khuôn mặt Du Chiêu ra khỏi đầu mình.
Khi nãy vừa mới quay đầu, mặc dù chỉ có một nháy mắt, gương mặt điển trai của Du Chiêu đã in sâu vào tâm trí anh!
Trên đời sao lại có người đẹp đến mức này chứ?
Không cần filter hay chỉnh sửa gì, trên khuôn mặt hắn hoàn toàn chẳng tìm ra nổi một khuyết điểm nào!
Hơn nữa, dáng vẻ khi Du Chiêu nằm nghiêng lại hoàn toàn khác so với lúc hắn đứng.
Khi Du Chiêu nằm xuống, giữa hàng mày vốn luôn mang vẻ lạnh lùng ấy lại trở nên thư thái lạ thường, không còn cái dáng vẻ xa cách, lạnh nhạt như thường ngày, cũng chẳng có ánh mắt sắc bén khiến người ta áp lực. Nếu trên đời thật sự có cái gọi là người tình trong mộng, thì có lẽ chính là dáng vẻ này đây!
Bạch Kiều, một người độc thân hai mươi mấy năm trời, hoàn toàn không chống đỡ nổi trước một người tình trong mộng như vậy!
Mà oái oăm thay, người đó lại là Du Chiêu.
Đứa nhóc mà anh tiếp xúc nhiều nhất, quan tâm nhiều nhất, chiếu cố nhiều nhất từ khi đến thế giới này. Người luôn dựa dẫm vào anh mỗi khi tủi thân......
Vậy mà anh lại ví Du Chiêu thành người tình trong mộng. Anh thật sự là quá bẩn thỉu!
Bạch Kiều nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.
Du Chiêu không biết bây giờ anh đang suy nghĩ gì, trong mắt hắn đều là cái cổ trắng nõn tinh tế trước mặt.
Bạch Kiều trốn tránh trong vội vã, đầu gần như thò ra khỏi mép giường, chiếc cổ mảnh mai hoàn toàn lộ ra dưới tầm mắt của Du Chiêu. Vì căng thẳng quá mức, có thể thấy rõ nhịp đập của động mạch cổ.
Nhịp đập của động mạch cảnh đồng bộ với nhịp tim.
Nhịp đập nơi động mạch cổ của Bạch Kiều lúc này, rõ ràng đã vượt xa nhịp tim bình thường!
Anh đang căng thẳng sao?
Du Chiêu không kìm được mà càng tiến lại gần hơn, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn theo. Ngay khi đầu ngón tay hắn sắp chạm vào mạch đập nhảy nhót kia, Bạch Kiều đột nhiên lên tiếng: "Thật ra, tôi thấy ai trong hai ta thắng cũng như nhau."
Du Chiêu: "......"
Bạch Kiều quay đầu nói: "Chúng ta chỉ cần thắng Khang Tuyển Trạch là được."
Về phần thắng thua nội bộ cơ bản không quan trọng!
Lỗi là do Khang Tuyển Trạch, nghĩ ra cái kiểu thi đấu quái gở này, tính điểm chênh lệch? Chuyện này có quá nhiều yếu tố không đáng tin rồi!
"Ừ."
Du Chiêu đap rất qua loa.
Bị cắt ngang lúc định lén lút ra tay, hắn không cam lòng, dứt khoát hành động một cách quang minh chính đại. Hai ngón tay đặt lên cổ Bạch Kiều.
Bạch Kiều ngơ ngác: "Cậu làm gì đấy?"
Du Chiêu thản nhiên nói: "Cổ cậu đang đập."
"...Nó mà không đập thì tôi chết rồi."
"......"
Động mạch cổ đập thì có gì lạ chứ?
Bạch Kiều gạt ngón tay Du Chiêu vẫn con lưu luyến trên cổ mình ra, tự đưa tay lên sờ thử.
Bị hai ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cổ anh bỗng thấy ngứa ngứa.
Không hiểu sao còn...... có chút mập mờ!
Bạch Kiều gạt đi mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, thử thăm dò: "Cậu...... không ngủ được à?"
Du Chiêu đang nghịch mấy sợi tóc con vểnh lên trên đỉnh đầu Bạch Kiều, nghe vậy thì đáp: "Có chút."
Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Bảo sao cứ động tay động chân mãi.
Không ngủ được lại chẳng có gì làm, đúng là chán thật.
"Cậu nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả, sẽ ngủ được nhanh thôi."
Du Chiêu: "......"
Người thì đang nằm ngay trước mặt, sao kêu hắn có thể không nghĩ gì được?
Du Chiêu hít sâu một hơi, đáp nhẹ: "Được."
Bàn tay vừa thò ra khỏi chăn vì chuyện sờ cổ giờ lại rụt về, lần nữa đặt lên eo Bạch Kiều.
"......"
Thấy anh cứng đờ cả người, Du Chiêu lên tiếng: "Giường nhỏ quá."
Hai người dài tay dài chân chen chúc đúng là hơi khổ thật.
Bạch Kiều căng thẳng đến nói năng lộn xộn: "Ờ, ừm... chịu đựng một đêm là được rồi."
Du Chiêu: "Ừ, ngủ đi."
"......Được."
Bạch Kiều cảm thấy, người cần "chịu đựng" hình như chỉ có mỗi mình anh.
Có lẽ tối nay anh sẽ mất ngủ mất.
Mang theo tâm lý bỏ mặc tất cả, cơn buồn ngủ ập đến, Bạch Kiều nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, trừ Trịnh Mãn Ân ra, ba người còn lại đều thức dậy với quầng thâm mắt như gấu trúc.
Bọn họ đều không ngủ ngon, lý do là: có người ngáy!
Nửa đêm trước còn tạm ổn, nhưng đến nửa đêm sau, tiếng ngáy của Trịnh Mãn Ân gần như muốn chọc thủng cả trần nhà!
Đến cả tai nghe cách âm nhét tai của Du Chiêu cũng không chặn nổi!
Khó khăn lắm mới đợi được lúc tiếng ngáy lắng xuống một chút để ngủ, còn chưa kịp mơ nổi giấc nào, chuông báo thức đã reo lên.
"......"
Bạch Kiều bất đắc dĩ mở mắt ra, đầu óc mơ màng nặng trĩu... nhưng bên tai thì lại khá yên tĩnh.
Anh đưa tay sờ lên tai, tháo chiếc tai nghe mà tối qua Du Chiêu đeo cho anh xuống.
Phía đối diện, tiếng ngáy vẫn tiếp tục, chỉ là âm lượng nhỏ hơn trước nhiều. Người cùng giường là Hà Kiêu đã ngồi dậy từ lúc nào, khoanh chân dựa vào tường tiếp tục tranh thủ ngủ bù.
Bạch Kiều mơ màng ngáp một cái, vén chăn lên, gỡ cái chân bạch tuộc đang quấn chặt ở eo mình ra, xoay người định gọi Du Chiêu dậy. Nhưng ngay khoảnh khắc quay người ra sau, anh bỗng khựng lại.
Du Chiêu gần như dựa sát vào lưng anh.
Anh định nằm xuống, nhưng nếu Du Chiêu không dịch ra, anh không thể tránh khỏi việc sẽ trực tiếp đè lên người hắn.
Mà còn chưa kịp nằm xuống, anh đã phát hiện ra có gì đó sai sai!
Thứ đang cấn vào xương cụt của anh là... Là cái gì?
Sau khi nhận ra đó là gì, trong lòng Bạch Kiều gào thét một trăm câu 'đậu xanh rau má' cũng không đủ để diễn tả cảm xúc lúc này!
Người này làm sao...... Làm sao lại......
Bạch Kiều cố ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Du Chiêu còn trẻ, khí huyết vượng, sáng sớm có phản ứng thực ra cũng...... cũng là chuyện bình thường thôi!
Hơn nữa... việc này chắc chắn rất bình thường, không thể... không thể quá ngạc nhiên được!
Tóm...... Tóm lại, trước tiên anh phải giữ khoảng cách an toàn với người nào đó đã!
Bạch Kiều coi mình như con tằm nhỏ, nhích từng chút một về phía trước, cẩn thận chuẩn bị xuống giường.
Nhưng chân anh còn chưa kịp chạm đất, người phía sau vốn đang say ngủ khẽ nhíu mày.
Do Bạch Kiều rời đi đột ngột, chăn bông liền lạnh đi, Du Chiêu theo bản năng tìm kiếm hơi ấm, vô thức vươn tay quờ một cái. Thế là Bạch Kiều, người vừa vất vả lắm mới bò được ra đến vùng an toàn, lại bị chân bạch tuộc túm lại, kéo trở về.
Bạch Kiều:......"
Cơ thể căng cứng như dây chun, anh không dám nhúc nhích dù chỉ một chút!
Ngược lại, Du Chiêu bị anh giãy giụa làm phiền, mơ màng tỉnh dậy. Cảm giác trong tay mình như đang ôm một khúc gỗ cứng ngắc, hắn mơ hồ hỏi: "Cậu sao thế?"
Bạch Kiều có khổ không nói ra được: "Cậu có thể...... thả tôi ra trước được không?"
"......"
Du Chiêu vốn định buông tay thật. Nhưng vừa nới lỏng một nửa, hắn bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, không những không buông mà còn dùng sức siết chặt hơn.
"Ây......" Bạch Kiều chịu không nổi nữa: "Cậu lại véo tôi!!"
Độ tức của anh tăng vọt khiến Du Chiêu sững sờ trong giây lát. Lực trên tay hắn vô thức thả lỏng, Bạch Kiều liền như một làn khói vọt thẳng ra ngoài.
"......"
Trong nhà vệ sinh, Bạch Kiều vừa chạy vào đã thở dốc từng hơi. Đến khi bình tĩnh lại, anh mới sững sờ.
Anh chạy vào đây làm gì?
Anh chiếm nhà vệ sinh rồi thì Du Chiêu phải làm sao?
Cửa đóng không được bao lâu lại được mở ra, Bạch Kiều vô cùng lo lắng xông về trước giường, kéo người vẫn còn đang ngơ ngác dậy, đẩy hắn vào nhà vệ sinh.
"Cậu... cậu tự giải quyết đi!"
Nói xong, "rầm" một tiếng, anh kéo cửa lại từ bên ngoài.
Du Chiêu: "......"
Làm xong hết thảy, Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên, anh liền đối diện với ánh mắt của Hà Kiêu ở giường bên kia.
Còn có Trịnh Mãn Ân, người bị tiếng đóng cửa dọa mất tiếng ngáy, đang mơ màng nhìn qua với gương mặt đầy ngơ ngác.
Bạch Kiều: "......"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét