Edit by Đóa Sen Nhỏ
Hà Kiêu dù không nói gì, nhưng Bạch Kiều vẫn có thể nhìn ra hai chữ "bát quái" từ trong mắt hắn.
Trịnh Mãn Ân còn ngái ngủ, mơ màng hỏi: "Cậu bảo anh Chiêu giải quyết cái gì thế?"
Bạch Kiều trong lòng giật thót.
Không ngờ tiểu tử này cái đầu thì chậm mà tai lại thính thế!
Anh dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, nghĩ đến việc Du Chiêu vẫn còn đang ở trong đó, thực sự không tiện nói ra sự thật.
Mà dù cho Du Chiêu có không nghe thấy, anh cũng chẳng đời nào nói!
Lấy chuyện này ra kể với người khác, thật sự quá thất đức!
Bạch Kiều chớp chớp mắt, nói: "Cậu ấy...... cậu ấy tối qua ngủ không ngon, sáng nay nhất quyết không dậy. Tôi bảo cậu ấy...... tỉnh táo lại một chút."
Hà Kiêu thầm nghĩ: Có gọi dậy thì cũng đâu cần đẩy cậu ấy vào nhà vệ sinh chứ?
Hắn nhướn mày, nhìn thấu mà không vạch trần, vừa ngáp vừa đứng dậy chuẩn bị đi đánh răng: "Chỗ cậu có bàn chải đánh răng dự phòng không?"
Bạch Kiều lập tức đáp: "Có, trong tủ của Du Chiêu, để tôi lấy cho."
". . . . . ."
Hà Kiêu nhìn anh lật tủ của Du Chiêu một cách thành thạo, ánh mắt càng thêm thích thú.
Trịnh Mãn Ân vẫn nằm sấp trên giường, còn đang tiêu hóa cái lý do kỳ quặc mà Bạch Kiều vừa bịa ra. Nghĩ ngợi một lúc, cậu ta hồn nhiên nói: "Không ngủ ngon thì ngủ tiếp là được mà, có gì khó giải quyết đâu?"
Nói xong cậu ta lại ngáp dài, chui lại vào chăn ngủ tiếp.
". . . . . ."
Bạch Kiều bất đắc dĩ hỏi: "Thật không cần gọi cậu ấy dậy à?"
Hà Kiêu rõ ràng đã quá quen thuộc tình huống này, bình thản vừa đánh răng vừa nói: "Kệ cậu ấy đi, cậu có gọi cậu ấy cũng không dậy nổi đâu."
Bạch Kiều "Ồ" một tiếng, cũng đứng bên cạnh bồn rửa bắt đầu đánh răng.
Anh vừa đánh răng, vừa không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh.
Không biết Du Chiêu khi nào mới ra, anh bắt đầu suy nghĩ có nên đi xin phép cô Triệu cho hắn nghỉ không.
Trong nhà vệ sinh, Du Chiêu lại đang dùng cách ngu ngốc nhất để hạ nhiệt...... tắm nước lạnh!
Trong lúc tắm, hắn nhớ lại phản ứng của Bạch Kiều trước đó.
Bạch Kiều lúc đó đỏ bừng cả mặt, không hề có chút ghét bỏ hay bài xích nào, chỉ là rất căng thẳng.
Anh căng thẳng cái gì chứ?
Rõ ràng có thể giả vờ như không biết gì, cứ làm như chưa có chuyện gì xảy ra là được rồi!
Thế mà Bạch Kiều lại đỏ mặt bỏ chạy, sau đó còn vội vội vàng vàng quay lại, đẩy hắn vào nhà vệ sinh.
Bị người khác hỏi tới, anh còn giúp hắn che giấu!
Anh tốt với hắn như vậy, chu đáo và cẩn thận như vậy.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Bạch Kiều học tập ưu tú, chỉ cần tiếp tục cố gắng, sau này chắc chắn sẽ có thể vẫy vùng ở biển rộng trời cao. Anh còn đánh nhau rất cừ, ở trường không ai dám bắt nạt. Anh chẳng cần dựa dẫm vào ai cả.
Du Chiêu bỗng dưng cảm thấy mình rất vô dụng.
Đến một lý do để người ta "để mắt tới" cũng không có!
Nhưng chính vì thế, sự quan tâm của Bạch Kiều dành cho hắn lại càng khiến hắn rung động.
Hắn thừa nhận mình động lòng rồi.
Đối với một chàng trai, đối với bạn cùng bàn, đối với bạn cùng phòng, hắn lại có thứ tình cảm đó.
Điều kỳ lạ là, khi nhận ra sự thật này, hắn không hề hoảng loạn hay nghi ngờ bản thân. Cảm giác như tất cả vốn dĩ nên là như vậy. Giống như hắn vẫn luôn mon đợi kết quả này.
Hắn thích bạch kiều!
Từ "thích" vừa nảy ra trong lòng, Du Chiêu chỉ cảm thấy mọi cảm xúc dường như có chỗ để trở về, những khúc mắc bấy lâu nay cũng như được tháo gỡ.
Hắn tắt vòi nước, đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm, rồi lau khô người, kéo cửa phòng tắm ra.
Bạch Kiều vẫn luôn chú ý, nghe tiếng "cạch" vang lên, vội vàng quay đầu lại phía bồn rửa mặt, giả vờ tiếp tục đánh răng, nhưng gương mặt lại không nhịn được mà đỏ bừng.
Anh lén lút ngẩng mắt, muốn nhìn qua gương xem sắc mặt Du Chiêu thế nào. Nhưng còn chưa thấy rõ mặt, lại đập ngay vào mắt là tấm lưng trần trụi!
Người kia chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ mà đi ra!
Bạch Kiều giật mình, vội vàng quay đầu: "Cậu sao lại......"
Du chiêu quay đầu, vô tội nhìn xem Hắn.
Du Chiêu quay lại, vô tội nhìn anh.
Bạch Kiều thở dài một hơi, cuống quýt chui vào phòng tắm, lấy khăn tắm khô quàng lên người hắn, không nhịn được mà càu nhàu: "Cậu sao lại không mặc đồ mà đi ra thế? Cậu tưởng bây giờ là mùa hè à? Bị cảm rồi thì sao?"
Du Chiêu dừng lại một chút, đáp: "Tôi định đi mặc đồ đây."
. . . . . ."
Tay Bạch Kiều khựng lại giữa không trung, xấu hổ "ờ" một tiếng, rồi định kéo khăn xuống.
Du chiêu lại nói: "Ngươi eo làm sao Dạng?"
Du Chiêu lại lên tiếng: "Eo của cậu thế nào rồi?"
Bạch Kiều lập tức mất tự nhiên: "Không... không sao."
Du Chiêu không tin, đưa tay định vén áo anh lên xem.
Bạch Kiều nhanh chóng đè tay hắn lại: "Thật sự không sao, còn kém xa lần trước cậu véo tôi ở KTV."
". . . . . ."
Hà Kiêu, người đã đánh răng rửa mặt xong từ lâu và đang nghịch điện thoại, lập tức quay qua nhìn với ánh mắt tò mò.
Sao lại có chuyện liên quan đến eo?
Có phải hắn đã bỏ qua tình tiết quan trọng gì không?
Hắn gần như thức cả đêm, rõ ràng chẳng thấy xảy ra chuyện gì không thể miêu tả mà!
Bạch Kiều cảm nhận được ánh mắt Hà Kiêu nhìn tới, càng thêm lúng túng.
Anh đẩy đẩy Du Chiêu: "Cậu mau đi mặc quần áo đi, định cảm lần nữa à?"
Du Chiêu hơi nhướn mày
Nếu có thể ôm người này ngủ thêm một lần, bị cảm thêm lần nữa hắn cũng chẳng ngại.
Nhưng hắn không muốn làm Bạch Kiều khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Hắn đi đến trước tủ, lấy quần áo ra thay.
Hà Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Cậu cũng biết tiết chế chút đi chứ, tôi với Trịnh Mãn Ân vẫn còn nằm đây đấy."
Du Chiêu thản nhiên đáp: "Tiết chế cái gì?"
Hà Kiêu: "......"
Người ta eo cũng đau rồi, cậu còn hỏi tiết chế cái gì nữa?
Thấy vẻ mặt Du Chiêu bình thản như không, cắn chết không chịu thừa nhận, Hà Kiêu giơ hai tay lên: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."
Không chừng là tình thú của cặp tình nhân người ta thì sao?
Hà Kiêu lắc đầu, rồi lại cúi xuống dán mắt vào điện thoại.
Vào giờ tự học, trạng thái bình thường trong lớp học có chút thay đổi khác thường.
Chính là cặp bạn ngồi cùng bàn, vốn dĩ một ngủ, một thức biến thành một thức, một ngủ.
Du Chiêu hiếm thấy không gục xuống bàn ngủ, còn mở ra quyển sách ngữ văn bị hắn bỏ quên từ lâu!
Ngược lại, Bạch Kiều nay lại chống tay tựa đầu ngủ ngon lành.
Bạch Kiều tin vào nguyên tắc "lao động và nghỉ ngơi kết hợp." Đêm qua gần như thức trắng, muốn học hành hiệu quả thì tinh thần phải đảm bảo. Cái gọi là "mài dao không sợ mất củi", anh ngủ một tiết này là để có tinh thần cho các tiết học sau.
“Bạch Kiều sao vậy? Không ngủ đủ à?”
“Chắc rồi! Bình thường cậu ấy có bao giờ gật gù trên lớp đâu.”
“Có khi nào cơ thể không thoải mái không?”
“Chắc không đâu, lần trước cậu ấy cảm còn cố ngồi nghe trọn buổi mà.”
“Thế thì vì cái gì? Đêm qua làm gì mà không ngủ?”
“Nghe bảo tối qua Hà Kiêu với Trịnh Mãn Ân vào ký túc xá Du Chiêu tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, chắc náo loạn muộn lắm.”
“Nhưng sao Du Chiêu trông vẫn khỏe re thế kia?”
". . . . . ."
Hắn còn đọc sách ngữ văn!
Đây là thiếu niên phản nghịch hoàn lương?
“Hình như cậu ấy đăng ký cái cuộc thi gì đó trên diễn đàn ấy, do Khang Tuyển Trạch lớp 10 tổ chức. Chẳng lẽ hắn không phải chỉ tham gia cho vui?”
“Không thể nào? Chắc bị kích thích gì rồi?”
“Tôi thấy khả năng lớn là Bạch Kiều tẩy não cậu ấy rồi.”
Người ta bảo gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ngồi cạnh một học thần mỗi ngày, bị ảnh hưởng cũng là chuyện dễ hiểu.
Có người thở dài: "Nhưng mà muốn học giỏi đâu phải dễ? Đôi khi chỉ dựa vào nỗ lực cũng vô ích thôi."
"Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, với thành tích của Du Chiêu, giờ mới ôn thi thì cũng chẳng lên nổi mấy hạng đâu.."
"Nhỡ đâu hắn là học bá ẩn giấu thì sao?"
"Thôi đi! Cậu tưởng học bá dễ xuất hiện lắm à? Lớp mình có một Bạch Kiều là cô giáo Triệu kiếp trước tích đức lắm rồi, còn mong có thêm người nữa chắc? Tưởng học bá tụ tập trong lớp mình hết đấy à."
"Nhưng ít ra người ta chịu học hành nghiêm túc. Nhìn lại chúng ta mà thấy xấu hổ quá!"
". . . . . ."
Một đám bạn học xấu hổ như được khơi dậy ý chí, quyết tâm học tập chăm chỉ, đồng loạt cúi đầu vùi mặt vào sách vở, nửa phút sau. . . . . .
"Không được, nhìn mấy chữ này là đau đầu luôn!"
"Văn ngôn làm tôi hói mất!"
"Tự nhiên thấy buồn ngủ ghê..."
"Tôi quyết định rồi, lần nào mất ngủ tôi sẽ học thuộc bài văn này."
". . . . . ."
". . . . . ."
Cuối cùng cả lớp đồng loạt từ bỏ cứu chữa.
Tiết tự học buổi sáng nhanh chóng kết thúc. Mọi người đều ùa đi căng-tin. Bạch Kiều vừa mở mắt, ngáp một cái rõ dài rồi duỗi người, định theo thói quen đi mua bữa sáng.
"Ngủ thêm chút đi, tôi gọi đồ ăn rồi."
Bạch Kiều còn ngái ngủ: "Đồ ăn? Cậu gọi lúc nào thế? Đồ ăn giao vào trường được à?"
Trường hình như cấm học sinh gọi đồ ăn ngoài thì phải.
Du Chiêu chẳng mấy bận tâm: "Gọi lúc nãy, còn chờ chút nữa. Tôi ra cổng trường lấy."
". . . . . ."
Bạch Kiều yên tâm: "Vậy tôi ngủ thêm tí nữa, lát cậu gọi tôi dậy nha."
Bạch kiều gục xuống bàn lần nữa.
Du Chiêu đặt sách xuống nhìn anh.
Bạch Kiều ngáp liên tục mấy cái, khóe mắt ứa ra chút nước mắt sinh lý, lấp lánh trên hàng mi. Anh ngủ không sâu lắm, lông mày hơi nhíu lại, như thể không thoải mái.
Du Chiêu hơi nâng tay lên, định vuốt thẳng hàng chân mày ấy. Nhưng tay đưa đến nửa chừng lại dừng lại, sợ làm anh thức giấc, đành nhẹ nhàng thả xuống
Du Chiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của Bạch Kiều, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, trong mắt còn ẩn chút ý cười mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hà Kiêu vốn định rủ Du Chiêu đi mua bữa sáng, quay đầu lại thì thấy cảnh tượng chẳng khác gì một "hòn vọng phu", lập tức từ bỏ ý định. Phòng cho mình bị lóe mù mắt, hắn đành lôi điện thoại ra ghép trận trong Vương Giả Vinh Diệu. Kết quả là bị hành thảm đến không nỡ nhìn.
Mười phút sau, Du Chiêu nhận được điện thoại từ bên giao hàng, mới kết thúc ngắm người ta, đứng dậy đi ra cổng trường lấy bữa sáng.
Hắn vừa đi chưa được bao lâu, Bạch Kiều đang ngủ bù thì bị người khác gọi dậy.
"Bạch Kiều, có người tìm này!"
Bạch Kiều uể oải ngẩng đầu, giọng khàn khàn vì còn buồn ngủ: "Ai thế?"
Chu Thành nói: "Cậu tuyệt đối không nghĩ ra là ai đâu. Con nhớ Vạn Đình không? Hoa khôi lớp 6 hồi trước ấy, hồi lớp 10 cậu còn thầm thích người ta mà!"
Chu Thành trước kia là người lớp 7, Bạch Kiều thấy cậu cũng hơi quen mặt, nhưng Vạn Đình thì...
Bạch Kiều đầu óc vẫn còn mơ màng, cố lục lại trí nhớ rồi đáp: "Không nhớ, chẳng có ấn tượng gì."
Nói xong, anh lại gục xuống bàn, tiếp tục ngủ.
Chu Thành sững người, nói: "Đừng vội ngủ chứ! Cậu không muốn biết cô ấy tìm cậu làm gì à? Tôi nói cho cậu biết, tôi thấy cô ấy cầm theo phong thư đấy. Biết đâu là thư tình thì sao? Xem ra học giỏi đúng là khác hẳn người thường, nữ thần cậu từng thầm thích giờ tự tìm tới cửa rồi, chậc chậc ."
Bạch Kiều bực bội không chịu nổi, chỉ muốn nện cho cái người phiền phức này một trận vì dám quấy rầy giấc ngủ của mình.
Anh liếc nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Giá mà Du Chiêu còn ở đây thì tốt rồi.
Thế thì chẳng nào dám bén mảng tới gần!
Bạch Kiều thở dài, định mở miệng từ chối. Cánh cửa sau lớp học khẽ bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra: "Bạch Kiều?"
". . . . . ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét