Edit by Đóa Sen Nhỏ
Có thể được cả công nhận là hoa khôi lớp, đương nhiên nhan sắc của Vạn Đình không thể tầm thường.
Nhưng đối với Bạch Kiều, cũng chỉ đến mức không tệ mà thôi.
Vạn Đình đứng ở cửa sau lớp học, khuôn mặt vui mừng nhìn về phía chỗ ngồi của Bạch Kiều. Thấy anh quay đầu sang, cô ấy vẫy tay chào.
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều và cô ấy nhìn nhau vài giây, sau đó che miệng ngáp một cái. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Chu Thành, anh miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi.
Thực ra phần lớn là do trong lớp có quá nhiều người chú ý anh. Anh sợ nhất là có người làm ồn lên.
Mang thái độ giải quyết phiền phức, Bạch Kiều uể oải mở miệng: "Cậu có chuyện gì không?"
"......"
Giọng điệu của anh có chút cứng nhắc, Vạn Đình hơi sững sờ.
Đúng lúc học sinh vừa ăn sáng xong lục tục quay về lớp, hành lang người qua kẻ lại, ai đi ngang qua cũng ngoái đầu nhìn bọn họ. Vạn Đình siết chặt phong thư giấu trong ống tay áo, có chút ngại ngùng nói: "Chúng ta... có thể đổi chỗ khác nói chuyện không?"
Bạch Kiều, vốn tính tình tốt, nhẹ gật đầu.
Hai người đi vài bước đến cạnh bồn hoa cách lớp học không xa. Bồn hoa trồng đầy vạn niên thanh cao quá đầu người, tạo thành một góc khuất khá kín đáo.
Bạch Kiều kiên nhẫn đứng đó, nhưng không hề chủ động mở lời.
Vạn Đình chờ một lúc, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Cô nhớ rõ Bạch Kiều từng thích mình.
Lúc trước chưa tách lớp, Bạch Kiều học A7, cô học lớp A6.
Mỗi lần Bạch Kiều ăn cơm xong, học thể dục về, hoặc tan tiết giữa giờ, đều phải đi ngang qua A6 để về A7. Mỗi lần đi ngang qua, ánh mắt anh đều vô tình hay cố ý dừng lại trên người cô
Mỗi khi nói chuyện với cô, anh sẽ ngại ngùng sẽ khẩn trương đến nỗi chẳng biết nhìn đi đâu cho phải!
Nhưng bây giờ...... Nãy giờ anh im lặng không nói gì là sao?
Dường như anh chẳng hề có cảm xúc gì.
Mình chủ động đến tìm anh, anh không nên vui mừng sao?
Chẳng lẽ vì bây giờ thành tích của anh tốt rồi, giỏi đến mức có thể giả vờ lạnh nhạt trước mặt cô rồi ư?
Vạn Đình cố kiềm chế cơn bực bội trong lòng, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay của mình, cô ta đành nhịn xuống, dịu giọng hỏi: "Dạo này cậu vẫn ổn chứ?"
Bạch Kiều thầm nghĩ: Cậu không đến thì tôi cái gì cũng tốt.
Anh đáp: "Cũng ổn."
"......"
Phản ứng quá đỗi thờ ơ của anh khiến Vạn Đình, người vốn ôm kỳ vọng quá cao, lập tức cảm thấy hụt hẫng. Cô ta mím môi đầy bất mãn, nhưng không thể không giả vờ dịu dàng: "Tớ... tớ muốn nhờ cậu giúp một việc."
Bạch Kiều hỏi: "Việc gì?"
Vạn Đình cúi đầu, rút từ trong tay áo ra một phong thư, trên miệng còn dán hẳn hình trái tim. Cô ta do dự một lúc rồi đưa cho Bạch Kiều.
Bạch Kiều giơ tay nhận lấy, định mở ra ngay tại chỗ.
Vạn Đình giật mình, hoảng hốt ngăn lại: "Đây không phải cho cậu!"
"......"
Động tác xé phong thư của Bạch Kiều khựng lại giữa chừng. Anh thả tay xuống, sắc mặt bình thản: "Muốn tôi chuyển giúp à?"
Vạn Đình nhẹ gật đầu: "Tớ muốn nhờ cậu... giúp tớ đưa cái này cho Du Chiêu."
"Đưa cho Du Chiêu?!"
Bạch Kiều lập tức nhíu mày.
Mặc dù anh đã có suy đoán, nhưng khi suy đoán được xác nhận, anh vẫn bị bất ngờ, giọng nói cũng cao lên không ít.
Bức thư này rõ ràng là thư tình, đột nhiên lại trở nên có chút nóng tay!
Vạn Đình thấy phản ứng của anh, không những không xấu hổ mà còn thêm phần phấn khích.
Người này vừa rồi giả vờ điềm tĩnh quả nhiên là diễn kịch, vừa nghe cô ấy muốn đưa thư tình cho người khác, sắc mặt liền thay đổi.
Bạch Kiều quả nhiên vẫn có ý với cô ấy!
Nói thật, cô ấy thật ra không ghét Bạch Kiều.
Lúc học lớp 10 cô ấy đã không ghét rồi, sau khi phân lớp nghe nói Bạch Kiều lội ngược dòng trong học tập, cô ấy cũng từng động lòng.
Nhưng cô ấy không thể chấp nhận Bạch Kiều.
Gia cảnh của Bạch Kiều tuy không tệ, nhưng so với gia đình cô ấy vẫn có khoảng cách.
Cô ấy không muốn tìm một người có gia cảnh kém hơn mình.
Dù anh có đẹp trai hay học giỏi đi nữa, lợi thế gia đình bẩm sinh vẫn là ưu điểm mà tất cả những thứ khác không thể sánh bằng.
Mặc dù không thể chấp nhận Bạch Kiều, nhưng có một người xuất sắc như vậy thích mình, Vạn Đình vẫn cảm thấy rất có cảm giác ưu việt.
Sau khi 'xác nhận' Bạch Kiều đang giả vờ thờ ơ, Vạn Đình chìm đắm trong giấc mộng đẹp do chính mình tưởng tượng ra.
Bạch Kiều không chút nể tình kéo cô ấy ra khỏi giấc mộng, khó hiểu hỏi: "Muốn đưa cho Du Chiêu thì cậu tự đưa trực tiếp cho cậu ấy không được à? Tìm tôi làm gì?"
Vạn Đình còn tưởng anh đang ghen, khó xử nói: "Tôi... cái này, tôi là con gái, sao có thể trực tiếp đưa cho cậu ấy được? Ở A13, người tôi có thể nghĩ đến chỉ có anh thôi."
Bạch Kiều càng khó hiểu: "Chúng ta thân lắm à?"
Vạn Đình: "......"
Cô ấy trừng mắt, có chút không thể tin nổi.
Bạch Kiều nói gì? Nói bọn họ không thân?
Dù là lời nói vì ghen đi nữa, cũng quá đáng quá rồi!
Mặc dù cô ấy tìm Bạch Kiều nhờ đưa thư có chút tâm tư hư vinh, hy vọng Bạch Kiều vì cô mà ghen. Dù sao Bạch Kiều rất nổi tiếng trong trường, nếu anh vì cô mà làm gì đó, chắc chắn mấy nữ sinh khác sẽ rất ghen tị với cô!
Nhưng người này bị làm sao vậy? Chỉ vì cô không chấp nhận anh, nên anh liền giả vờ không quen biết sao?
Tưởng làm thế là có thể giữ lại thể diện à?
Quá nhỏ nhen rồi!
Ánh mắt Vạn Đình thoáng qua một tia khinh thường, vì giữ lại chút hình tượng cuối cùng cho mình, cô dứt khoát ra lệnh: "Tôi mặc kệ, dù sao bức thư này anh nhất định phải giúp tôi đưa cho cậu ấy, cảm ơn trước!"
Nói xong, cô ấy từ sau bồn hoa nhảy ra, chạy về phía tòa nhà lớp ban xã hội.
Bạch Kiều: "......"
Đây chẳng phải là ngang ngược vô lý sao?
Anh nhìn bức thư nằm ngang trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy như cầm phải củ khoai nóng phỏng tay, vứt cũng không được mà giữ cũng không xong.
Anh thất thần đi từ sau bồn hoa về lớp, vừa đến cửa lớp liền đụng phải người khác.
Du Chiêu hai tay xách đồ ăn sáng, lúc bị đụng vào theo bản năng rụt tay ra sau, "Cậu..."
Bạch Kiều cũng tỉnh táo lại vì cú va chạm, nhìn thấy là Du Chiêu, anh lập tức thu tay ra sau lưng.
"......"
Động tác giấu đầu lòi đuôi này lộ liễu đến không thể lộ liễu hơn!
Du Chiêu liếc mắt nhìn ra sau lưng anh: "Cậu..."
Bạch Kiều bình tĩnh nói: "Tôi ra ngoài tỉnh táo chút."
"......"
Du Chiêu cũng không hỏi thêm, quay đầu bước vào lớp: "Ăn sáng đi."
Bạch Kiều: "......Ồ."
Anh giấu hai tay ra sau lưng, cẩn thận nhét bức thư tình vào ống tay áo, xác nhận không bị Du Chiêu nhìn thấy mới nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.
Đồ ăn sáng Du Chiêu mua rất phong phú, sủi cảo chiên dầu mè, cơm nắm chà bông, bánh trứng nướng thịt heo chiên, cháo gạo và mấy ly sữa đậu nành, số lượng cũng khá nhiều.
Bạch Kiều cầm lấy một ly sữa đậu nành, cắm ống hút vào, hỏi: "Sao hôm nay lại mua đồ ăn ngoài vậy?"
Du Chiêu mặt không đổi sắc nói: "Mấy món này căng tin không có."
"......"
Hóa ra là ăn chán đồ trong trường rồi.
Bạch Kiều chợt hiểu ra.
Du Chiêu thấy anh cứ đảo mắt nhìn mấy món đồ ăn mà không chịu động đũa, liền dùng nĩa nhựa xiên một cái sủi cảo đưa tới trước mặt anh.
Bạch Kiều có chút khó khăn trong việc lựa chọn, giờ có người chọn giúp, đương nhiên là hài lòng, vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn."
"......"
Anh nhất thời sơ ý, không để ý đến vị trí tay áo.
Đồng phục mùa thu của trường Hải Bắc Nhị Trung có thiết kế ống tay dạng ống rộng, cổ tay cũng khá to, tay anh vừa thả xuống rồi nâng lên, lá thư giấu trong tay áo lộ ra một góc.
Ánh mắt Du Chiêu sắc bén nhìn thấy, con ngươi trầm xuống.
Anh mới đi lấy đồ ăn sáng một lát... Người này lại nhận được thư tình rồi!
Anh Chiêu không bình tĩnh nổi nữa.
Anh Chiêu rất đang không vui!
Anh chẳng buồn ăn sáng nữa, móc điện thoại ra nhắn tin cho Hà Kiêu: "Vừa nãy ai tới lớp mình vậy?"
Hà Kiêu thấy thông báo nhảy lên đầu màn hình, ngẩng đầu nhìn sang, thấy Du Chiêu cúi đầu nhắn tin, hắn cũng trả lời bằng WeChat: "Có nữ sinh lớp khác gọi Bạch Kiều ra ngoài, tôi không biết là ai."
Thực ra chủ yếu là vì vừa bị thua xếp hạng nên tâm trạng không tốt, Hà Kiêu không để ý xem nữ sinh đó trông thế nào!
Du Chiêu: "......"
Không có câu trả lời chính xác, nhưng thông tin vừa rồi cũng đủ khiến Du Chiêu khó chịu rồi. Hắn mang theo đầy oán niệm nhìn chằm chằm Bạch Kiều.
Bạch Kiều bỗng dưng cảm thấy sống lưng lạnh toát, mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy Du Chiêu đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ đến bức thư bị anh giấu đi, có hơi chột dạ: "Sao... sao thế?"
Anh chỉ là giấu một bức thư tình thôi mà... Bình thường Du Chiêu chẳng phải ghét nhất mấy thứ này sao?
Cho dù biết anh giấu thư, cũng không đến mức tức giận như vậy chứ?
Hơn nữa, hắn làm sao mà biết được? Chẳng phải hắn vừa mới quay lại lớp thôi sao?
Bạch Kiều theo bản năng quay đầu nhìn Hà Kiêu, đúng lúc thấy hắn vừa đứng dậy đi tới.
Chỗ ngồi phía trước không có ai, hắn liền ngồi xuống.
Bạch Kiều chớp mắt với hắn, dùng ánh mắt dò hỏi.
Hà Kiêu là kiểu xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, chọn cách giả ngu, vẻ mặt vô tội nhìn lại anh.
"......"
Du Chiêu đột nhiên đưa tay lấy một cái cơm nắm.
Bạch Kiều căng thẳng hút một ngụm sữa đậu nành.
Nhìn anh nuốt xuống, yết hầu khẽ trượt lên xuống, Du Chiêu cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt theo: "Sủi cảo chiên thế nào?"
"......"
Không khí nặng nề phút chốc vỡ tan.
Bạch Kiều thở phào một hơi: "Ngon lắm, cậu thử đi."
Anh dùng luôn cái nĩa mình vừa ăn xiên một cái sủi cảo đưa qua.
Ánh mắt Du Chiêu thoáng tối lại, đưa tay nhận lấy.
Hắn rộng lượng nghĩ: Có lẽ Bạch Kiều chỉ là chưa kịp vứt đi mà thôi.
Thế nên bữa sáng coi như vẫn êm đẹp trôi qua.
Ăn sáng xong, Bạch Kiều dần dần đắm chìm vào việc học.
Còn bức thư trong tay áo, anh nhân lúc Du Chiêu "không để ý", nhanh gọn lẹ nhét vào khe hở giữa đống sách chồng chất trên bàn.
Du Chiêu vô tình liếc qua, ánh mắt vừa vặn bắt được chỗ giấu thư.
Đến buổi chiều sau khi tan học, Bạch Kiều rất tình cờ bị cô Triệu gọi vào văn phòng.
Du Chiêu do dự cả buổi, cuối cùng quyết định ra tay.
Hắn rút bức thư từ trong đống sách ra.
Hà Kiêu ngồi bên cạnh: "Chậc chậc, không ngờ cậu cũng làm cái trò trộm thư này đấy."
Du Chiêu chẳng thèm để ý, tự mình xé thư ra xem.
Đảo mắt quét từ đầu đến cuối, hắn khẽ cau mày.
Bức thư này không có ký tên, cũng chẳng ghi là gửi cho ai.
Cũng đúng thôi, người ta đã đích thân mang tới, đâu cần viết tên.
Lỡ mà rơi vào tay giáo viên thì sao?
Nội dung thư cũng đơn giản, chỉ là một địa điểm và thời gian hẹn gặp.
Trông còn bí ẩn ra vẻ lắm.
Sắc mặt Du Chiêu càng lúc càng trầm xuống.
Hắn nói với Hà Kiêu một câu: "Ăn cơm không cần đợi tôi." Rồi một mình ra khỏi lớp.
Bạch Kiều từ văn phòng đi ra, định gọi mọi người cùng đi ăn. Kết quả vừa bước vào lớp, chỗ ngồi bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại bức thư bị xé ra, nhét qua loa giữa đống sách vở của anh.
"......"
Bạch Kiều ngơ ngác nhìn một lúc, sau đó quay sang hỏi Hà Kiêu: "Cậu ấy xem hết rồi à?"
Hà Kiêu gật đầu.
Bạch Kiều nhanh chóng lướt qua nội dung bức thư, rồi cũng lao ra khỏi lớp.
Ở cửa sau, anh đụng vào Trịnh Mãn Ân. Trịnh Mãn Ân thấy anh hấp tấp, còn chưa kịp hỏi gì, người đã chạy xa.
Cậu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Bạch Kiều, mặt đầy ngơ ngác gãi đầu.
[......]
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Vạn Đình: "Cậu ấy quả nhiên thích mình!"
Bạch Kiều: "Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét