Edit by Đóa Sen Nhỏ
Lần thứ nhất Tằng Ảm nhìn thấy Cố Phong Miên là tại một trận đấu bóng rổ vào năm nhất.
Anh làm dự bị, có thể nhìn nhất cử nhất động nước chảy mây trôi của Cố Phong Miên trong trận đấu.
Những cú úp rổ và rê bóng nhận được tràng vỗ tay.
Cố Phong Miên dáng dấp mạnh mẽ sắc bén.
Đó là một vẻ ngoài với ngũ quan cực kỳ có tính xâm lược.
Chỉ đứng ở nơi đó nhưng giống như hạc giữa bầy gà, thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ là khi nhìn người khác, ánh mắt luôn luôn nhàn nhạt, có mấy phần lãnh ngạo chẳng để tâm thứ gì. Và quả thật là như vậy.
Vào giờ nghỉ giữa trận, một vài cô gái đứng ngoài sân, do dự nhìn Cố Phong Miên cùng vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, khiến họ không dám tiến lại xin số điện thoại. Chỉ có Tằng Ảm là chủ động tiến lên.
"Người anh em, thêm bạn nhé?"
Tằng Ảm chủ động đưa mã hai chiều WeChat ra trước, kèm theo một nụ cười vô tư lự. Không ngạc nhiên chút nào khi anh còn không có vinh hạnh nhận được cái liếc mắt của Cố Phong Miên.
Đối mặt tình cảnh này xấu hổ này, Tằng Ảm cũng không có biểu hiện khó xử chút nào.
Anh hậm hực thu tay lại, rời khỏi sân. Trong hiệp hai, anh xuất hiện với phong thái hùng mạnh, lật ngược tình thế, giúp đội mình giành lại ưu thế.
Bên trên sân thi đấu cạnh tranh vô cùng kịch liệt, hai người đàn ông ngang tài ngang sức mở màn bằng những pha tấn công và phòng thủ, đưa trận đấu này đẩy cao lên đến đỉnh điểm.
Trận đấu cuối cùng kết thúc với điểm số hoà nhau đã khiến Phong Miên lần đầu tiên hạ thấp ánh mắt, bắt đầu nghiêm túc đánh giá đối thủ ngang tài ngang sức đối diện.
Mối quan hệ của họ bắt đầu từ một lần tình cờ này.
Nhưng cũng chính sự chủ động tấn công của Tằng Ảm, đã định sẵn cho anh một kết cục bi thảm, khi luôn phải là người dốc lòng hy sinh trong mối quan hệ này.
......
Thoắt cái, Tằng Ảm và Cố Phong Miên đã bên nhau gần ba năm.
Cuối cùng là vì sao ở cùng một chỗ, Tằng Ảm căn bản không có chút nào ấn tượng. Chờ đến khi anh hắn kịp phản ứng thì đã sớm nước chảy thành sông, gạo nấu thành cơm.
Tằng Ảm vẫn luôn biết mình là đồng tính luyến ái.
Nếu không, trước đó anh cũng không thể nhìn trúng Cố Phong Miên.
Mặc dù là do gu thẩm mỹ thẳng nam của anh ưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thích là phải theo đuổi luôn là nguyên tắc của anh.
Về phần Cố Phong Miên...
Ở chung ròng rã được gần ba năm, Tằng Ảm cũng không dám xác định hắn có hoàn toàn là đồng tính luyến ái hay không, hay là nam nữ đều có thể.
Bởi vì Cố Phong Miên thường thường đều có dáng vẻ cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó tới ai.
Mà Tằng Ảm, mặc dù nhìn qua không tim không phổi, nhưng anh có thể cảm nhận được Cố Phong Miên đối với mình có sự miệt thị và khinh thường không thể lý giải từ tận đáy lòng.
Thật là một loại cảm giác rất vô lý.
Đáng tiếc, Tằng Ảm tìm không thấy chứng cứ, chỉ có thể từ đôi câu vài lời ngẫu nhiên của Cố Phong Miên mà nghe ra hắn đối với mình bực bội và thiếu kiên nhẫn khi trò chuyện.
Cố Phong Miên thật ra cũng không thích nói chuyện lắm.
Nói một cách khác, mỗi khi Cố Phong Miên mở miệng, trên cơ bản đều biến thành giọng điệu trào phúng.
Mới đầu, Tằng Ảm còn không có suy nghĩ gì nhiều, cho đến một lần tụ hội, xung quanh đều là anh em bạn bè của Cố Phong Miên.
Cố Phong Miên hời hợt một câu "bạn của tôi" đã lấn át ròng rã ba năm quan hệ yêu đương của hai người bọn họ.
Tằng Ảm lúc ấy chỉ khuyên mình đừng như vậy già mồm.
Nhưng sau khi tụ hội kết thúc, anh vẫn không nhịn được, cố ý cúi đầu nhìn điện thoại, giả vờ dáng vẻ chẳng có gì nghiêm trọng, trong lúc lơ đãng hỏi, "Sao anh không nói cho bọn họ quan hệ giữa em và anh?"
Lúc ấy Cố Phong Miên đã trả lời thế nào?
Hắn giống như chỉ hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng mới cười nhạo lên tiếng.
Một câu nhẹ nhàng "đồng tính luyến ái chẳng lẽ rất quang vinh à?" ấy khiến Tằng Ảm vẫn luôn nhớ cho tới bây giờ.
Đồng tính luyến ái dĩ nhiên không được coi là vinh quang trong xã hội chính thống.
Nhưng khi Tằng Ảm nghe được câu trả lời này, anh vẫn có một loại ảo giác tấm chân tình của mình ném cho chó ăn, khiến trái tim anh như bị bóp chặt, đau đến anh chỉ có thể lướt màn hình điện thoại để che dấu nổi buồn trong lòng.
Anh thật sự thích Cố Phong Miên rất nhiều.
Thích đến mức mặt nóng dán mông lạnh người ta, thích đến mức biết rõ người ta mỗi lần tới tìm mình đều chỉ là vì ân ái cũng vui vẻ chịu đựng.
Thậm chí lúc đối mặt với tính tình âm tình bất định của Cố Phong Miên, anh đều có thể cố gắng hết sức thể hiện ra vẻ mặt nhiệt tình lạc quan của mình, dỗ cho hắn vui vẻ.
Rõ ràng là hai người yêu đương, nhưng người chủ động lại mãi mãi chỉ là Tằng Ảm.
Cố Phong Miên hắn cũng mãi mãi là người hất cằm lên, hạ mình nhận lấy tất cả thứ tốt. Kết quả là có khả năng hắn sẽ còn phản kháng, chế nhạo rằng đây hết thảy đều là do Tằng Ảm trăm phương ngàn kế làm ra với ý đồ không tốt.
Cố Phong Miên ở bên ngoài trường có một căn hộ.
Nghe nói gia đình hắn rất có tiền, gia cảnh ưu việt.
Điều này cũng làm cho Tằng Ảnh có gia cảnh khó khăn trong lòng hơi tự ti không nói nên lời.
Chỉ là sự tự ti này cùng với bản tính nhạy cảm của anh đều bị che giấu bởi vẻ ngoài dường như thờ ơ và không quan tâm thường ngày. Chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ vĩnh viễn trên môi mỗi ngày, sánh bước bên Cố Phong Miên đi trong khuôn viên trường, dù thậm chí còn chưa từng nắm tay.
Xưa nay Cố Phong Miên không có bất kỳ tiếp xúc thân mật với anh ở nơi công cộng.
Có đôi khi, làm tình rất muộn ở căn hộ, lúc Tằng Ảm bị đ* đến mức toàn thân không còn chút sức lực nào, ngày hôm sau cũng không xuống giường được, Cố Phong Miên cũng sẽ không hề do dự đuổi anh ra ngoài.
Tằng Ảm còn nhớ rõ mình đã từng đùa một câu, nói ký túc xá cách căn hộ xa quá, nếu như có thể chuyển đến thì có thể sống chung với Cố Phong Miên rồi.
Nếu Tằng Ảnh biết mấy lời nói tùy tiện của mình sẽ tạo ra một hình tượng như thế nào trong lòng Cố Phong Miên, thì cho dù có chết anh ta cũng sẽ không nói ra.
Đáng tiếc cho dù không có câu nói này, tương lại vẫn còn rất nhiều, rất nhiều. Bất kể anh cẩn thận thế nào, cũng sẽ trong lúc lơ kích thích gợi lên trong lòng Cố Phong Miên cảm giác "quả nhiên là vậy".
Mối quan hệ không bình đẳng ngay từ đầu của họ bắt đầu xuất hiện rạn nứt là khi có một chuyện tình cờ xảy ra ——
Lúc ấy Tằng Ảm vội vội vàng vàng, mới từ quê lên. Anh vô cùng hào hứng mang theo một túi lớn đặc sản quê nhà, không dừng lại một phút nào mà đi thẳng đến ký túc xá của anh em của Cố Phong Miên.
Lúc đó Cố Phong Miên đang chơi game trong phòng ký túc xá của anh em mình
Phòng ngủ cửa không khóa, lộ ra một tia sáng, tràn ra đến hành lang vách tường.
Tăng An mồ hôi nhễ nhại, kích động đến nỗi vừa định vào trong cho Cổ Phong Miên một bất ngờ, bên trong đột nhiên vang lên một trận cười phối hợp với một đoạn ghi âm quen thuộc, khiến anh trực tiếp ngây người tại chỗ.
Nội dung ghi âm rất đơn giản, là thời điểm anh và Cố Phong Miên ân ái trong căn hộ, anh còn không đè nén tiếng thở dốc.
"Đ* má! Gợi cảm quá, Phong ca. Chẳng nhận ra Tằng Ảm ngày thường luôn! Không ngờ nó cũng có vẻ mặt thế này."
Lúc này, giọng nói của Cổ Phong Miên vang lên, mang theo ngữ khí quen thuộc, khinh thường nói, "Nếu mày nghe không đủ, chỗ tao còn có nhiều lắm."
"Đương nhiên, tao có đủ kiểu đàn ông. Cái này cũng chưa tính là gợi cảm nhất."
Trong phòng ký túc xá vang lên một loạt những cảm thán kinh ngạc.
"Vẫn là Phong ca trâu nhất, đàn ông nào cũng có thể đưa được lên giường. Có điều cái tên Tằng Ảm này tính là đi theo Phong ca lâu nhất phải không?"
"Thì sao?"
Cố Phong Miên tiện tay ném bút ghi âm đi, phát ra một tiếng động mạnh. Hắn thuận miệng hỏi, "Biết tại sao tôi vẫn chưa cắt đứt với nó không?'"
"Bởi vì người này miệng lưỡi rất cứng, rõ ràng là tham tiền của tao, nhưng lại cố tình giả vờ như thể yêu tao rất sâu đậm. Nó và những người tao từng quen biết trước đây…"
"Hoàn—toàn—không—có—sự—khác—biệt."
Bên ngoài cửa phòng, nụ cười trên mặt Tằng Ảm đã sớm biến mất.
Anh cứng đờ tại chỗ, trên tay còn cầm một đống đặc sản. Rõ ràng trước đó rất mệt mỏi, hận không thể buông xuống, nhưng bây giờ kỳ quái là anh giống như đã không có bất kỳ cảm giác gì.
Dù cho vật nặng trong tay vật nặng siết đến cổ tay của anh chảy máu, anh cũng không ý thức được phải buông mấy thứ trên người xuống, bởi vì anh đã không có bất kù tri giác gì.
Đây chính là ngươi mà anh yêu ba năm.
Anh không biết vì sao mình và Cố Phong Miên bên nhau, nên cố gắng đối xử tốt với hắn. Nhưng đổi lại, anh chỉ nhận được lời đánh giá của Cố Phong Miên là đang nịnh bợ và muốn trèo cao.
Nực cười biết bao...
"Lần trước, khó khăn lắm nó mới lộ ra bộ mặt thật, vừa mở miệng đã nhắm vào căn hộ của tao, tụi mày nói xem có buồn cười không?"
"Đù! Phong ca, người này khẩu vị mẹ nó thật lớn. Về sau làm sao anh thoát khỏi được đây? Anh phải cẩn thận một chút mới tốt!"
Cố Phong Miên khẽ cười một tiếng, "Không phải một năm nữa mới tốt nghiệp sao? Chơi đùa chút, chờ tốt nghiệp xong thì thoát được thôi."
......
Tằng Ảm ở ngoài cửa lẳng lặng nghe hết mọi chuyện xảy ra trong ký túc xá.
Cả tòa ký túc xá đều chìm trong bóng tối, khiến toàn thân anh ta bị vùi lấp trong đêm tối, chỉ có một tia sáng nhỏ trước mắt chiếu rọi, nhưng lại khiến Tằng Ảm không dám bước vào.
Chẳng bao lâu sau, anh cầm những thứ trong tay, xoay người đi về phía bóng tối
Đêm khuya
Tằng Ảm lang thang một mình dưới lầu căn hộ của Cố Phong Miên, giống một cô hồn dã quỷ, tìm không thấy phương hướng, chẳng có mục đích du đãng bốn phía.
Đèn trên lầu căn hộ vẫn sáng, Tằng Ám biết Cố Phong Miên còn chưa ngủ. Do dự một lát, anh quyết định đi lên, muốn đối mặt trực tiếp với Cố Phong Mười và hỏi cho rõ ràng.
Nhưng lại bị một chàng trai chen vào, bước lên cầu thang trước.
Mới đầu Tằng Ảm không có để ý, cho đến khi nam sinh ấy đến trước cửa căn hộ của Cố Phong Miên và gõ cửa. Tằng Ảm mới phản ứng được, vội vàng tránh đi.
Một câu "Phong ca" của chàng trai ấy nghe vô cùng ẻo lả, không lâu sau cửa đã được mở ra, khiến Tằng Ám dưới lầu cảm thấy như một thằng ngốc.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu vì sao Cố Phong Miên không cho phép anh ta chuyển đến, và cũng hiểu vì sao Cố Phong Miên luôn gọi anh vào những giờ giấc bất thường, còn cảnh báo anh không có việc gì đừng đến tìm.
Tất nhiên là không thể đến, nếu làm hỏng chuyện tốt của Cố Phong Miên thì phải làm sao?
Và tất cả những điều này mới chỉ là bắt đầu.
Điều xấu sẽ liên tiếp xảy ra, thậm chí ngay cả sau khi chia tay, cũng không ai có thể yên ổn.
Giải bóng rổ năm ba vẫn diễn ra đúng như kế hoạch.
Chỉ có điều lần này không phải là cuộc đối đầu giữa Tằng Ảm và Cố Phong Miên, Tằng Ảm chỉ có thể đứng bên ngoài sân, lặng lẽ nhìn Cố Phong Miên.
Các cầu thủ chủ lực bên đối diện rõ ràng có ý muốn gây sự với Cố Phong Miên, luôn dùng những thủ đoạn ác độc, nhưng lại không phạm lỗi, khiến các thành viên trong đội Cố Phong Miên không ngừng phàn nàn.
Cuối cùng, khi trận đấu quyết định thắng thua, người kia không thèm để ý, liều lĩnh đâm thẳng vào người Cố Phong Miên, khiến hắn ngã xuống đất, còn bản thân thì thực hiện một pha dunk, giành chiến thắng cuối cùng.
Cảnh tượng trở nên rất hỗn loạn.
Cố Phong Miên được một đám người vây quanh đỡ lấy, cả sân đấu đều chỉ trỏ, mắng chửi người kia phạm lỗi, vô liêm sỉ.
Ngay cả Tằng Ảm cũng không thể chịu đựng được, khi người kia quay lại, anh lập tức đấm một cú, hạ gục hắn ta xuống đất.
"Mẹ mày thằng điên! Dám đánh tao à?!"
Người kia tức giận đến mức không thể kiềm chế, mặc kệ khóe miệng bị chảy máu, cố gắng đứng dậy và lao về phía Tằng Ảm.
Nội tâm Tằng Ảm lúc này đang đọng lại cơn tức giận không có chỗ phát, từng chiêu thức đều dùng hết sức lực, khiến người kia lại bị ngã xuống đất.
Lúc này dáng vẻ của nam nhân cũng không còn đẹp mắt.
Sưng mặt sưng mũi, mặt mày biến dạng.
"Mẹ mày! Mày là gì của tên điên Cố Phong Miên đó chứ?! Đáng để mày thay nó ra mặt?!"
Tằng Ảm bị hỏi đến sững sờ.
Có lẽ là tâm lý trả thù bộc phát ra, hoặc là do những thứ bị đè nén quá lâu vẫn luôn không cách nào nói ra miệng.
Tằng Ảm trực tiếp nói lớn tiếng, một câu "Tao là bạn trai anh ấy", cơ hồ khiến mọi người trong sân đều nghe được rõ ràng, cũng làm cho tên đàn ông đối diện trực tiếp ngây người, nhất thời không kịp phản ứng.
"...Vừa rồi tôi không nghe lầm chứ? Tằng Ảm nói mình là bạn trai của Cố Phong Miên?"
"Hai người bọn họ ở bên nhau? Cố Phong Miên lại là đồng tính luyến ái?"
......
Khi tiếng bàn tán ồn ào vang lên khắp nơi, Tằng Ảm bỗng nhiên có một cảm giác thích thú vặn vẹo, như thể đã trả thù Cố Phong Miên.
Không phải Cố Phong Miên để ý nhất là mặt mũi sao?
Không phải Cố Phong Miên không cho phép mình nói với người ngoài quan hệ của hai người sao?
Hiện tại anh làm như vậy, cảm thấy bản thân vô cùng sảng khoái.
Mãi đến khi mặt bị người ta tát một cái, phát ra một tiếng vang giòn, cảm giác được đau đớn...
Tằng Ảm mới ý thức được, mình bị Cố Phong Miên hung hăng tát một bạt tay.
Đàn ông lúc đánh nhau đều dùng nắm đấm, mà một cái tát này của Cố Phong Miên quả nhiên mang ý sỉ nhục cực nặng, như thể cắt đứt tất cả mối quan hệ giữa họ.
"Bạn trai? Tằng Ảm, ai cho mày mặt mũi vậy? Hả?" Cố Phong Miên hốc mắt đỏ bừng, cũng không biết do tức giận hay vì sao.
"Vốn là định tốt nghiệp xong chia tay nhưng mà thế này cũng được. Chính mày làm ầm ĩ như thế, tao cũng lười chơi trò giả vờ với mày nữa."
Cố Phong Miên tiện tay gỡ xuống chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay phải của mình.
Đó là khi kỷ niệm hai năm bên nhau, Tằng Ảm làm việc trong hai tháng nghỉ hè, liều sống liều chết mới mua được chiếc nhẫn về đưa cho hắn. Trong tay của Tằng Ảm cũng có một cái.
Một giây sau, chiếc nhẫn bị Cố Phong Miên dùng sức ném vào mặt Tằng Ảm, rạch ra một vết máu. Nhẫn rơi xuống đất, lăn xuống đến bên chân anh.
Cố Phong Miên giang tay ra, vẫn cao ngạo đến không ai bì nổi như cũ.
"Tằng Ảm, thật ra từ trước đến nay tao chưa từng thích mày."
"Mày trong mắt tao,"
Cố Phong Miên nhếch khóe miệng, cười nhạo nói, "Cùng lắm chỉ là một thứ có thể dùng để thỏa mãn tức thời...."
"Là búp bê tình dục."
[...]
Lời editor: Có hơi spoil một xíu nhưng về cơ bản thì.
Cố Phong Miên (kiếp trước) sau khi có không giữ mất hóa thành Yandere, làm tổn thương Tằng Ảm, cuối cùng Tằng Ảm tự sát. Hắn hối hận, chết, trùng sinh về quá khứ, vào thân xác Trình Kỳ (một người vốn đã chết vì bệnh).
Hắn tiếp cận Tằng Ảm với tư cách là Trình Kỳ, cố gắng bù đắp lỗi lầm kiếp trước nhưng vẫn còn một Cố Phong Miên khác (tức là bản gốc của kiếp này) cũng có không giữ mất hóa thành Yandere.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét