Edit by Đóa Sen Nhỏ
"Thế — Thân —?"
Cố Phong Miên nghiêng đầu, trong mắt đều là không thể tin nổi, ai oán và đau thương.
"Nhưng tôi yêu một người, chính là như thế này... Tôi không có bắt chước bất kỳ ai."
Tằng Ảm không muốn nói nhiều lời với hắn, lại lần nữa rụt về trong chăn, đưa cái ót quay về phía Cố Phong Miên, thậm chí không muốn nhắm mắt khi trong đầu còn có bóng dáng của hắn.
Cố Phong Miên do dự thật lâu, khắc chế nội tâm mãnh liệt xúc động.
Hắn bò lên trên giường Tằng Ảm, đắp kín chăn cho Tằng Ảm từ phía sau lưng rồi chui vào trong chăn.
Hai người không nói gì thật lâu. Cuối cùng vẫn là Cố Phong Miên đánh vỡ bầu không khí bình tĩnh ấy, ấp úng hỏi, "Em... Em với Trình Kỳ kia, làm lúc nào?"
"Có ý nghĩa gì không?"
"Sao lại không có ý nghĩa gì chứ?" Cố Phong Miên hốc mắt lại một lần nữa đỏ lên, "Em nói đi!"
Tằng Ảm mở mắt ra, hồi tưởng một phen, tiếp theo có chút châm chọc nói, "Đại khái... bắt đầu từ sau khi nghe nói tôi và anh chia tay, anh hằng đêm chơi bời."
Một câu nói kia không ngạc nhiên chút nào đâm trúng chỗ nào đó trong lòng Cố Phong Miên, áy náy cuồn cuộn mà đến.
Đúng vậy...
Thời điểm hắn còn ở bên cạnh Tằng Ảm, cũng đưa nhiều loại người lên giường, ngay cả sau khi chia tay, cũng không dừng lại chút nào, càng là không có khe hở kết nối càng chơi càng lớn.
Chính hắn cũng không sạch sẽ, dựa vào cái gì yêu cầu Tằng Ảm đối với mình thủ thân như ngọc?
Nhưng áy náy là một chuyện, không cam lòng lại là một chuyện khác.
Cố Phong Miên không lựa lời nói, "Cho dù có như vậy, nhưng em lên giường với nó, nó thật sự có thể thỏa mãn em sao?"
"Người quen thuộc cơ thể em nhất là tôi, chỉ có tôi mới có thể mang cho em cực hạn cao trào nhất."
"Cố Phong Miên, anh không thấy mình quá tự đại sao?"
Tằng Ảm không chút lưu tình phản bác, "Độ ăn ý của cơ thể của tôi và anh ấy rất cao. Anh ấy càng hiểu cơ thể tôi hơn so với anh, cũng càng hiểu làm sao để thương tiếc nửa kia hơn so với anh, mà không phải đơn thuần phát tiết giống như anh."
"Mỗi lần làm tình với anh, tôi đều cảm giác như cùng dã thú giao phối, không có khác gì."
Đối thoại khiến cả hai bên đều không vui dừng lại ở đây.
Tằng Ảm lại quay sang một hướng khác ngủ.
Ngủ đã trở thành cách giết thời gian hiệu quả nhất hiện tại, cũng là cách duy nhất không phải đối mặt với đủ kiểu yêu cầu điên rồ từ tên điên ấy.
Chỉ là mỗi lần ngủ không được bao nhiêu thì có thể bị tiếng khóc không hiểu thấu của Cố Phong Miên làm cho bừng tỉnh, lần này cũng không ngoại lệ.
Tằng Ảm quay người lại, bên ngoài trời đã tối.
Cố Phong Miên cuộn mình co ro bên cạnh, tiếng nức nở khe khẽ vang lên không dứt, làm ướt một mảng gối dưới đầu hắn.
Dựa theo thói quen ngày xưa, Tằng Ảm tuyệt đối sẽ không hỏi đến một câu.
Nhưng lúc này đây Cố Phong Miên thật sự khóc đến quá thảm, đến mức mu bàn tay cũng bị cắn đến rách da chỉ để kiềm chế tiếng khóc, khiến Tằng Ảm cũng không đành lòng.
"Lại sao nữa đây?" Tằng Ảm đẩy Cố Phong Miên.
Không ngờ Cố Phong Miên vừa mở mắt ra, nước mắt đã chực trào, không thể kìm nén nổi.
Ngay sau đó, hắn dùng thanh âm cực kì nghẹn ngào thốt lên mấy chữ, phảng phất đang nghiến răng nói ra ——
"Tôi mơ thấy... Mơ thấy em chết, tôi gọi thế nào, gọi thế nào em cũng bất tỉnh... Em không để ý tới tôi, em... Không cần tôi nữa."
Nghe câu quen thuộc này, Tằng Ảm luôn có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Lời này của anh Trình Kỳ trước kia cũng đã nói, hai người thật đúng là rất giống." Tằng Ảm không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng một câu ngắn ngủi này, lại làm cho tiếng khóc của Cố Phong Miên lập tức dừng lại.
Hắn giương mắt lên, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tằng Ảm, run run hỏi, "... Em nói cái gì?"
Tằng Ảm bị hỏi đến có chút bực bội.
"Tôi nói, lời anh mới vừa nói, Trình Kỳ cũng đã nói!"
Lý trí trong khoảnh khắc bị thổi tung thành tro bụi.
Cố Phong Miên miệng há to ra, thân thể không ngừng vặn vẹo một cách vô thức rồi sau đó lùi lại, cuối cùng trực tiếp rơi khỏi giường, đôi mắt trợn to cũng không hề khép lại.
Tiếng vọng đột ngột vang lên trong ốc tai như thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau ——
"Cố Phong Miên, mặc dù tôi không biết anh bắt chước nhất cử nhất động của Trình Kỳ ở đâu, nhưng cũng là làm nũng như nhau, yêu cầu giống nhau, là Trình Kỳ tôi sẽ chỉ muốn đem những thứ tốt nhất cho anh ấy; Mà là anh, mỗi lần tôi đều phải vật lộn vượt qua từng tầng phòng bị trong lòng, mới có thể thuyết phục mình bất đắc dĩ đi làm."
"Nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận anh thật sự bắt chước rất giống, nhưng cho dù giống, anh cũng chỉ là bắt chước bừa."
"Chỉ là một... Thế thân để cho tôi càng thêm hoài niệm Trình Kỳ mà thôi."
......
"Cố Phong Miên, mày đã biết tâm tư của Tằng Ảm đối với mình, vậy tao khuyên mày không nên hành động lỗ mãng. Nếu Tằng Ảm xảy ra mệnh hệ gì, mày cũng sẽ không tốt hơn."
......
"Độ ăn ý của cơ thể của tôi và anh ấy rất cao. Anh ấy càng hiểu cơ thể tôi hơn so với anh, cũng càng hiểu làm sao để thương tiếc nửa kia hơn so với anh, mà không phải đơn thuần phát tiết giống như anh."
......
"Tôi mơ thấy... Mơ thấy em chết, tôi gọi thế nào, gọi thế nào em đều bất tỉnh... Em không để ý tới tôi, em... Không cần tôi nữa."
"Lời này của anh Trình Kỳ trước kia cũng đã nói, hai người thật đúng là rất giống."
......
Tằng Ảm cũng bị dáng vẻ của Cố Phong Miên lúc này dọa cho hoảng sợ.
"Anh sao thế?"
Ai ngờ Tằng Ảm vừa định đưa tay chạm vào thì Cố Phong Miên bên kia lại như bị kích động dữ dội, đột nhiên bùng nổ.
"Cút!"
"Cút ra ngoài!"
"Tôi bảo em cút ra khỏi đây!"
"A... Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha..."
Mới vừa rồi Cố Phong Miên còn đang khóc lóc làm loạn ăn vạ, đột nhiên lại cười to điên loạn.
Chỉ thấy cánh tay gân xanh nổi bật siết chặt lấy mái tóc, đôi mắt sưng đỏ trợn trừng, nước mũi nước mắt đầy mặt, miệng cười lớn từng hồi.
Âm điệu vỡ nát ở cuối câu khiến toàn thân Tằng Ảm nổi da gà.
Anh nhìn Cố Phong Miên, người chỉ mới giây trước còn có vẻ bình thường, vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt, đã như trúng gió, hoàn toàn mất hết lý trí.
Không biết đã qua bao lâu, giọng hét hoàn toàn vỡ nát kia mới dừng lại.
Cố Phong Miên ngồi một mình trong góc, cánh tay đặt lên đầu gối đang co lại, đầu cúi thấp, không phát ra một tiếng động nào.
Tằng Ảm quỳ gối trên giường, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đành phải đợi sau khi Cố Phong Miên bình tĩnh lại, mới thử dò xét hỏi, "Anh... Không có sao chứ?"
Cố Phong Miên không nhúc nhích.
Tằng Ảm trơ mắt nhìn những giọt máu rơi xuống đất, một giọt, hai giọt...
"Tằng Ảm, em đi ra ngoài một chút đi, " Cố Phong Miên dừng một chút, tiếp tục nói, "Đừng phiền tôi."
"Nếu anh đuổi tôi ra khỏi căn nhà này, tôi còn mừng hơn đấy."
Tằng Ảm trào phúng xong thì bước thẳng ra cửa, tùy tiện chọn ghế sofa trong phòng khách rồi nằm xuống ngủ.
Đàn ông không câu nệ nhiều, nên Tằng Ảm hầu như chỉ cần chạm lưng vào sofa là chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là anh không biết, khi anh ra ngoài không lâu lắm, Cố Phong Miên cũng ra khỏi phòng, đắp chăn lên người anh, đặt mông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lưng tựa bàn trà, cứ như vậy hai mắt vô hồn nhìn vẻ mặt người đang ngủ suốt cả đêm.
Cố Phong Miên còn nhớ thật lâu trước đó, hắn và Tằng Ảm mới hẹn hò chưa bao lâu, lúc ân ái hắn không kiêng nể gì cả, khiến Tằng Ảm bị thương chảy máu.
Trong đêm khuya, Tằng Ảm đau đến ngủ không được. Vì giết thời gian, anh sẽ nhìn chằm chằm vào mặt hắn ngẩn người.
Cố Phong Miên vẫn luôn biết.
Nhưng hắn không có bất kỳ dự định an ủi.
Hiện tại phong thủy luân chuyển, lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra vỏn vẹn chỉ là nhìn mặt một người, không làm bất kỳ động tác gì, cũng có thể hạnh phúc và hưởng thụ như vậy.
Chính vì cái chết của Tằng Ảm trong giấc mơ mà đến giờ Cố Phong Miên vẫn không dám quay lại căn hộ đó. Hắn lại càng không dám nhốt Tằng Ảm trong nơi như thế, chỉ sợ cơn ác mộng trở thành sự thật, Tằng Ảm sẽ vĩnh viễn ngủ giấc ngủ ngàn thu trên ban công của căn hộ ấy.
Nếu có thể trở lại lúc ban đầu, hắn nhất định...
Bỏ đi, Cố Phong Miên ngưng ảo tưởng
Hắn luôn luôn không có may mắn như vậy.
......
Ngày hôm sau Tằng Ảm bị Cố Phong Miên lay tỉnh dậy.
"Nhiều lắm là mười phút nữa Trình Kỳ sẽ đến, em chuẩn bị một chút."
Tằng Ảm vừa tỉnh lại còn không hoàn toàn tỉnh táo, mặt mũi tràn đầy mơ hồ, "Anh nói cái gì?"
Cố Phong Miên ngồi ở trên bàn trà, đôi mắt khóc quá lâu đã hoàn toàn không chảy nổi một giọt nước mắt.
"Có người đã nhân lúc thời cơ tốt nhất để chen chân vào, tôi đã không còn bất kỳ cơ hội gì."
Cố Phong Miên tự mình lẩm bẩm một loạt những lời mà Tằng Ảm không thể hiểu, "Lúc ấy ở nhà vệ sinh công cộng trong ký túc xá là nó đưa em về phòng ngủ phải không."
Không phải giọng nghi vấn, mà là vô cùng khẳng định.
Tằng Ảm không có ấn tượng tốt với đoạn hồi ức đó, anh càng không hiểu tại sao Cố Phong Miên vô duyên vô cớ lại nhắc đến chuyện này.
"Nó lúc ấy vào đúng lúc thật đấy, rõ ràng biết tôi sẽ làm gì, nhưng lại không vào ngay để ngăn cản..."
Cố Phong Miên cúi đầu cười nhạo, "Có thể khiến em hết hi vọng với tôi, lại có thể khiến mình dễ dàng chen chân vào, thông minh thật!"
"......"
Tằng Ảm mặt mày ngơ ngác, "Anh đang nói cái gì vậy?"
"Chuyện tôi sống phóng đãng mỗi đêm chắc cũng là do nó cố tình để em biết đúng không? Nên lúc ấy chính là nó gọi điện thoại tới, nó biết tôi đang làm gì, nên mới càng thêm tự tin, khiến em không còn chút tình cảm nào với tôi nữa."
"Tằng Ảm..." Cố Phong Miên cười khổ, "Tôi thậm chí hoài nghi, nó chậm chạp không tìm được em, có phải là cũng cố ý không."
"Bởi vì nó biết tôi sẽ làm gì, chờ em chịu đựng đủ, nó lại cứu em ra, em liền hoàn toàn đối với nó khăng khăng một lòng."
"Tôi không biết anh đang nói cái gì." Tằng Ảm đứng dậy, không muốn nói chuyện nhiều với hắn.
Khi anh đi đến cửa trước, bởi vì nguyên nhân phòng bếp cách gần đó, anh luôn ngửi thấy một mùi lạ thoang thoảng.
Tằng Ảm thử vặn nắm cửa, không ngờ vừa xoay một cái, cửa liền mở ra.
Trước khi đi, anh nhìn lại một lần phòng khách.
Cố Phong Miên vẫn giữ nguyên tư thế đó, không có phản ứng, cũng không hề níu giữ.
"Trong tủ lạnh có đồ ăn."
Tằng Ảm nói xong liền trực tiếp đóng cửa lại.
Thời điểm cửa thang máy mở ra, ánh nắng tươi sáng bên ngoài là cảnh tượng đã lâu anh không nhìn thấy trong khoảng thời gian bị giam cầm.
Anh trông thấy Trình Kỳ đứng ở dưới ánh mặt trời cách đó không xa, thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía anh.
Phảng phất anh chỉ cần thoáng vươn tay, liền có thể bị đối phương nắm lấy, sau đó bị mang đi.
Chỉ là anh vừa dắt tay Trình Kỳ đi dưới ánh mặt trời, sau lưng lại đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn ——
Có vô số ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong mắt Tằng Ảm.
Tim anh trong nháy mắt tĩnh mịch.
Anh không nghe được bất kỳ thanh âm gì chung quanh, nhưng anh dường như nghĩ ra điều gì đó, muốn quay đầu lại nhìn xem.
Thế nhưng Trình Kỳ không cho phép.
"Đừng quay đầu."
Trình Kỳ nắm chặt bàn tay lạnh giá của anh, nắm thật chặt, từng bước tiến về phía trước, băng qua khói lửa mịt mù, hỏa thụ ngân hoa*.
* Hỏa thụ ngân hoa (火树银花): là một thành ngữ trong tiếng Trung, dùng để miêu tả cảnh tượng rực rỡ của đèn đuốc hay pháo hoa, giống như một bầu trời đầy ánh sáng, sáng chói và lộng lẫy.
Tằng Ảm hơi ngước mắt lên, liền trong thấy sườn mặt lạnh lùng kiên quyết của Trình Kỳ, là thần thái anh chưa bao giờ thấy qua.
Bộ dáng này thế nhưng lại hết sức quen thuộc, giống như ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, anh cũng từng nhìn thấy qua ở trên người Cố Phong Miên. Thế nhưng anh không dám nghĩ nhiều.
"Trình Kỳ, cuối cùng anh..."
Là ai?
Trình Kỳ lại dùng vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ quay đầu lại, trực tiếp bỉu môi ngắt lời, "Tằng Ảm, chúng ta nên trở về nhà."
Nhìn nụ cười ngây thơ của Trình Kỳ, Tằng Ảm khả năng cả đời cũng sẽ không ngờ tới...
Trò chơi này, ngay từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ chết.
......
Lúc Cố Phong Miên từ trong bóng tối tỉnh táo lại, xung quanh là tiếng reo hò hoan hô.
Giống như hắn mở mắt là một chuyện rất đáng vui mừng.
Trần nhà trên đầu trắng sáng chói mắt.
Mùi nước khử trùng tràn ngập toàn bộ phòng bệnh.
Nhưng hắn hẳn đã chết.
Cố Phong Miên nhớ rõ trước khi Tằng Ảm ra ngoài mình đã mở khí ga.
Sau khi lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, hắn đốt lửa thắp nến, một vụ nổ dữ dội xảy ra, chết không toàn thây.
Nhưng hiện tại hắn đã xảy ra chuyện gì?
Như thế nào lại xuất hiện tại bệnh viện?
Khi bác sĩ nâng cơ thể hắn dậy, ngồi trên giường một lát thì hắn nhìn thấy tấm lịch treo tường được treo ở vách tường bên cạnh. Đó là cái ngày cả một đời hắn cũng không quên được ——
Là một ngày trước khi hắn và Tằng Ảm chia tay trên sân bóng rổ.
Bên cạnh lịch treo tường có một tấm gương, phía trên phản chiếu một khuôn mặt lạ lẫm đến cực điểm.
Vẻ non nớt vẫn chưa phai, trông còn hơi trẻ con.
Về sau hắn mới biết được, chủ nhân thân thể này của mình.
Tên là Trình Kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét