Chủ Đề
Màu sắc
Pride

Tham Lam Keo Kiệt

- Triều Dương Tây Lạc -

Tham Lam Keo Kiệt - Chương 2: Cuộc Ân Ái Cuối Cùng Sau Khi Chia Tay Quá Kịch Liệt

Edit by Đóa Sen Nhỏ

Cảnh báo: chương này có cảnh tình dục cưỡng ép.

[…]

Cảnh bị người khác vung tay tát và sỉ nhục trước đám đông lại thật sự xảy ra với mình.

Tằng Ảm dùng lưỡi chọc vào bên mặt bị đánh của mình. Anh trông chẳng khác nào một trò cười trước sự chứng kiến của mọi người.

Anh trơ mắt nhìn Cố Phong Miên nghênh ngang rời đi.

Mà những người đi theo Cố Phong Miên, ai nấy đều không có sắc mặt tốt với anh. Đa phần chỉ trợn trắng mắt, rồi quay lưng bỏ đi, để lại một mình Tằng Ảm gánh chịu quẫn bách và xấu hổ còn sót lại.

Nhưng Tằng Ảm căn bản chẳng có tâm trí bận tâm đến những thứ khác.

Đầu óc của anh có thể là nhất thời choáng váng, mãi đến khi khôi phục lại, anh mới giật mình nhận ra mình đã làm chuyện tốt gì.

Chia tay.

Anh... Thật sự với Cố Phong Miên, cứ như vậy cắt đứt sao?

Nhận thức được đến mức độ này khiến đầu óc anh hoàn toàn quay cuồng, trước mắt mờ mịt, suýt nữa không giữ nổi thăng bằng.

Tằng Ảm cúi người, chống tay lên đầu gối để mượn lực, thở hổn hển từng hơi lớn. Cơ thể lảo đảo như sắp đổ, vậy mà chẳng có ai bước đến đỡ anh.

Bỗng nhiên trước mắt hiện một bóng người.

"Cố Phong Miên!"

Tằng Ảm kích động ngẩng đầu, lại bị ôm vào một vòng tay xa lạ, ôm đến mức anh gần như không thở nổi.

Lúc nhận ra người này không phải Cố Phong Miên, ánh sáng trong mắt anh lập tức vụt tắt. Anh chẳng còn chút sức lực nào để giãy giụa, chỉ có thể nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

"Tôi rất nhớ cậu..."

Người đàn ông đột nhiên bật khóc, giọng nghẹn ngào như thể đã lâu không gặp Tằng Ảm. Hắn cứ rơi lệ, làm sao cũng không ngừng lại được, khiến cảnh tượng giống như sắp sinh ly tử biệt đến nơi.

Tằng Ảm đẩy người đang ôm ấp mình ra, đến khi anh thấy rõ đối phương, mới nhận ra là bạn cùng phòng tạm nghỉ học ròng rã một năm vì bệnh của mình —— Trình Kỳ.

Tằng Ảm lúc này mới có chút xấu hổ.

Trình Kỳ hồi phục sau khi bệnh nặng. Rất vất vả trở lại sân trường, lại để hắn thấy được một màn không mấy hay ho như vậy. Chưa kể còn đứng nơi đây ôn chuyện, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, quả nhiên rất có lỗi với người anh em.

Tằng Ảm đành nắm tay lại, khẽ đấm vào vai Trình Kỳ một cái, nở nụ cười gượng gạo, "Trở về cũng không biết nói cho tôi một tiếng. Đã để cậu chê cười rồi."

Nhưng kỳ quái chính là Trình Kỳ lại khác hẳn mọi khi. Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tằng Ảm dù chỉ một giây.

Ngay khi Tằng Ảm nhận ra có điều không ổn, một bàn tay ấm áp đã áp lên gò má vừa bị đánh của anh.

Chỉ thấy trong đôi mắt đẫm lệ của Trình Kỳ tràn đầy đau lòng, phần tình cảm ấy mãnh liệt nóng bỏng đến mức khiến Tằng Ảm vô thức cảm thấy bất an. Anh cau mày lùi lại một bước.

"Đau không?" Trình Kỳ bĩu môi, đôi mắt ngập nước hỏi.

Tằng Ảm lúc này mới hoàn hồn. Mặc dù bị khích thích đến mức cả người nổi đầy da gà, nhưng vẫn cố nở nụ cười như thường lệ, nhún vai tỏ vẻ thoải mái, "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Cậu thấy tôi để ý sao? Vài ngày là khỏi ngay ấy mà."

"Tôi với cậu về ký túc xá đi. Tôi mời cậu ăn bánh kem, xem như chúc mừng cậu quay lại."

Ánh mắt Trình Kỳ rõ ràng sáng lên ngay lập tức khi nghe thấy hai chữ "bánh kem".

Khi chuẩn bị rời đi, hắn bỗng cúi xuống nhặt chiếc nhẫn mà Cố Phong Miên vừa vứt bỏ lên.

Món kỷ niệm từng bị Cố Phong Miên xem như rác rưởi, vậy mà Trình Kỳ lại nhẹ nhàng nâng niu trong tay, cẩn thận lau chùi từng chút một. Hắn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, như thể đang trân quý một báu vật thất lạc đã lâu nhưng cuối cùng cũng tìm lại được, đeo lên tay chính mình.

Tằng Ảm sớm đã thất hồn lạc phách đương nhiên không có chú ý tới cảnh đó của Trình Kỳ.

Anh gượng cười bước ra khỏi sân bóng rổ, chẳng buồn bận tâm đến những những lời bàn tán phía sau lưng nữa.

......

Khi Tằng Ảm trở về phòng ký túc xá, anh không hề xử lý vết thương trên mặt mình.

Sau khi ngồi ngây người trên ghế một lúc lâu, anh bắt đầu vụng về dùng một số nguyên liệu, bắt đầu làm bánh kem.

Cố Phong Miên xưa nay rất thích ăn đồ ngọt.

Mỗi năm vào ngày sinh nhật của Cố Phong Miên, Tằng Ảm đều làm cho hắn một chiếc bánh kem nhỏ.

Đáng tiếc dù gì anh cũng là một người đàn ông, trong loại chuyện này anh thực sự lộ ra có lòng nhưng không đủ sức. Kem bị anh bóp đến văng tung tóe, khiến mọi thứ trở nên lộn xộn.

Tằng Ảm hiện tại đang cố gắng khiến bản thân tê liệt.

Chẳng bao lâu nữa là đến sinh nhật của Cố Phong Miên.

Bọn họ chỉ là đang cãi nhau thôi. Chỉ cần đến ngày sinh nhật hắn, anh tặng hắn bánh kem, đón sinh nhật với hắn, thì mọi chuyện sẽ giống như lúc trước, quay trở lại quá khứ.

Tằng Ảm thực sự không nghĩ ra cách nào khác để khiến Cố Phong Miên nguôi giận.

Cùng lắm thì đưa mình đến tận cửa, để hắn hung hăng đ* một trận cho hả giận. Không phải người ta vẫn nói rằng, giữa những cặp đôi, có gì không vui thì làm tình một trận là xong sao?

Tằng Ảm luôn luôn suy nghĩ rất trực tiếp như vậy. Đến sinh nhật của Cố Phong Miên, anh sẽ hạ mình một chút, xin lỗi một câu, thế là mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra.

Đúng vậy, đây chỉ là một vấn đề nhỏ.

Hoàn toàn không phải chia tay.

Chỉ là cãi nhau mà thôi.

......

Nhưng càng nghĩ như vậy, càng tìm cớ cho bản thân, động tác trên tay Tằng Ảm càng trở nên lộn xộn, thiếu kiên nhẫn, tâm trạng càng lúc càng sụp đổ.

Cuối cùng, anh quăng mạnh dụng cụ trong tay xuống, kem bắn tung tóe khắp nơi, một chiếc bánh thô kệch, méo mó nằm chỏng chơ trước mặt anh.

Anh không thể tự lừa dối mình nữa.

Anh và Cố Phong Miên đã hoàn toàn kết thúc.

Anh và Cố Phong Miên sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Suốt ba năm qua, Tằng Ảm đã phải tự dối lòng đến mức nào để có thể tin rằng hai người họ luôn yêu nhau, rằng Cố Phong Miên đã từng yêu anh?

Không có, hết thảy đều không có...

Tằng Ảm sụp đổ, ngả người ra sau, ngồi phịch xuống ghế, lồng ngực phập phồng dữ dội. Anh cố kìm nén cảm giác chua xót, cũng không muốn để rơi dù chỉ một giọt nước mắt.

Điều mà Tằng Ảm không biết là, từ lúc bước vào phòng, Trình Kỳ vẫn luôn đứng phía sau anh, lặng lẽ nhìn anh từ đầu đến cuối.

Nước mắt Trình Kỳ chưa từng ngừng rơi.

Cảm xúc trong mắt hắn quá mức phức tạp, ánh nhìn cứ thế dán chặt vào bóng lưng Tằng Ảm, khóc đến mức không còn ra hình dạng, trông chẳng khác nào một kẻ thần kinh.

Không biết đã qua bao lâu, Trình Kỳ mới bước lên trước, chỉ vào chiếc bánh nhỏ méo mó kia, khẩn cầu, "Cái bánh kem này có thể cho tôi ăn không?"

Trình Kỳ vì sức khỏe yếu, phát triển kém nên dáng dấp trông có phần non nớt, giọng nói trong đám con trai cũng tương đối mềm mại, lúc nói chuyện luôn mang theo chút nũng nịu tự nhiên.

Tằng Ảm chớp mắt, lập tức cúi đầu để che đi vẻ mặt u sầu, bắt đầu dọn dẹp đống kem bừa bộn trên bàn.

"Để tôi làm cho cậu cái khác nhé, cái này xấu quá."

Không ngờ, Trình Kỳ lại trực tiếp cầm lấy chiếc bánh, dùng ngón tay khoét một đống kem đưa vào miệng, sau đó chẳng thèm dùng thìa, cứ thế cắn từng miếng, ăn đến mức kem dính đầy miệng.

Tằng Ảm thấy cảnh này mà có chút sững sờ.

Bởi vì, Cố Phong Miên trước kia cũng có một cái thói quen giống hệt, đều thích móc ra một đống kem thử hương vị trước.

Khi đó Tằng Ảm đã mua bơ động vật rất đắt tiền, đáng tiếc Cố Phong Miên vẫn ăn không quen. Sau khi nếm thử một miếng hắn chẳng động đến nữa. Tằng Ảm cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy.

Về phần sau khi anh đi, cái bánh kem ấy bị Cố Phong Miên xử lý như thế nào, anh cũng không được biết.

Trình Kỳ cứ thế từng miếng, từng miếng nhét đầy miệng, ăn đến mức suýt bị nghẹn, nhưng vẫn cố chấp liếm sạch cả vụn bánh còn sót lại trên đĩa.

"Tằng Ảm, "

Trình Kỳ dường như bị nghẹn nơi cổ họng, giọng nói đứt quãng, "Cậu... Có phải, rất... Rất thích Cố Phong Miên không?"

Tằng Ảm ra vẻ tự giễu, "Xin lỗi người anh em, vẫn luôn không có nói cho cậu tính hướng của tôi. Cậu cũng đừng ghét bỏ tôi."

"Tằng Ảm, " Trình Kỳ tiếp tục gọi anh.

"Nếu như là ngày mai, cậu và Cố Phong Miên triệt để chia tay, cậu có thể cân nhắc một chút, ở bên tôi không?"

Tằng Ảm trực tiếp ngơ ngẩn.

Cho tới tận bây giờ anh cũng không biết, người bạn cùng phòng sống chung với mình một năm cũng là đồng tính luyến ái?!

Còn muốn ở bên mình!

Mà càng quỷ dị chính là, vào ban đêm ngày hôm sau, Cố Phong Miên thật sự đến tìm anh.

Tằng Ảm vốn cho rằng dựa theo tính tình của Cố Phong Miên, giữa hai người họ sẽ là 'sống chết không gặp lại".

Nhưng khi anh thấy Cố Phong Miên đứng ngoài cửa ký túc xá, trong lòng vẫn không nhịn được mà dâng lên một chút cảm giác may mắn.

Có lẽ... Cố Phong Miên hối hận, muốn cùng anh bắt đầu lại từ đầu thì sao?

Dù khả năng mong manh, nhưng Tằng Ảm vẫn căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, từng bước, từng bước theo sát Cố Phong Miên, đến một nhà vệ sinh công cộng trên tầng ký túc xá.

Tằng Ảm trơ mắt nhìn Cố Phong Miên khóa chốt cửa lại.

Anh lập tức nở một nụ cười quen thuộc, như thể đã được luyện tập vô số lần, giơ tay đấm nhẹ lên vai Cố Phong Miên, thấp giọng dỗ dành, "Còn tức giận hả? Là em sai rồi có được không?"

Cố Phong Miên không có chút đáp lại nào.

Hắn hất cằm chỉ vào bồn rửa mặt sau lưng, "Đến đó nằm sấp xuống, nhấc phần sắp bị đ*t lên."

"Cái gì?"

Cố Phong Miên chậc một tiếng, bước lên một bước, liền túm lấy tay anh, đẩy mạnh anh vào bồn rửa mặt.

Đùi anh hung hăng đụng phải gạch men sứ, đau đến mức Tằng Ảm hít vào một ngụm khí lạnh. Anh bám vào vòi nước, khó khăn  giữ vững thân thể.

Cố Phong Miên thô bạo cởi quần dài của anh từ phía sau, dùng tay ấn lưng anh xuống. Hắn muốn làm chuyện gì thật sự không cần nói cũng biết.

"Cố Phong Miên, anh đây là ý gì?!"

"Có ý gì?"

Cố Phong Miên lập tức nắm chặt phần dưới của mình, tùy ý nhào nặn: "Chúng ta đã chia tay rồi, vậy thì đánh thêm một phát nữa, để lưu lại kỷ niệm."

Tằng Ảm ngây ra rất lâu mới quay đầu chất vấn, "Anh tối nay tới tìm em cũng là bởi vì cái này?"

"Chứ vì sao nữa?"

Cố Phong Miên đẩy khe mông anh ra, lộ ra bên trong lỗ đ*t hồng hồng, đóng đóng mở mở, như đang sốt ruột mời gọi ai đó tiến vào.

"Tao xóa hết tất cả phương thức liên lạc của mày rồi, không muốn thêm lại cho nên tao tự mình tới, có vấn đề gì không?"

Thừa dịp trong lúc Tằng Ảm còn đang choáng váng, Cố Phong Miên đã đem thứ đã sớm dựng thẳng nóng rực ấy đến lỗ đ*t chật hẹp kia, sau đó hung hăng thúc mạnh tiến vào.

Cơn đau khủng khiếp khi lỗ đ*t bị xé nứt lao thẳng lên đỉnh đầu.

Tằng Ảm đau đến mức tay cầm vòi nước đều gắt gao phát run, khiến vòi nước vốn đã có chút lắc lư kém chút bị gãy.

"Cố... Phong Miên, anh ra ngoài... Đau quá."

Tiếng vỡ vụn của người bên dưới chính là hiệu quả mà Cố Phong Miên mong muốn.

Cố Phong Miên chính là muốn để Tằng Ảm mãi mãi khắc ghi kỹ phần cảm giác này. Nếu là lần cuối cùng đ*, hắn chính là muốn để Tằng Ảm không bao giờ quên, cho dù là đau đớn, cũng muốn để Tằng Ảm đau đến cực hạn.

Cái lỗ đ*t chật hẹp vẫn đang bị xâm chiếm một cách tàn nhẫn, nhưng mới đi được nửa đường, dòng máu ọc ọc đã nhuộm đỏ vùng cơ quan cắm vào, chảy dọc theo đùi đang co thắt, nhuộm đỏ chiếc quần dài đang treo lủng lẳng.

"Biết vì sao tao thích nhất là làm chuyện này với mày không?"

Cố Phong Miên cố ý giảm tốc độ tiến vào, kéo dài cơn đau đớn tra tấn vô hạn, từng chút từng chút một, khiến Tằng Ảm cảm thấy thời gian trôi chậm vô hạn.

"Thật ra tao bị nghiện tình dục, có điều tao là bệnh nhân có tính nghiện rất khó thỏa mãn. Một lần nhất định phải chơi tầm hai ba người mới có thể sướng."

Cố Phong Miên đùa bỡn núm vú Tằng Ảm, ố ý dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua từng hạt đậu đỏ, khiến Tằng Ảm nhạy cảm đến mức không thể không khom người xuống, bị ép phải ưỡn người về sau, để Cố Phong Miên ra vào càng thêm thuận lợi.

"Nhưng mày không giống, Tằng Ảm, mày rất giỏi nhẫn nhịn, có thể tiếp nhận tấn công của tao. Mỗi lần đều để tao rất thỏa mãn, đây là ưu thế của mày."

Cuối cùng dư*ng vật cũng tiến vào hoàn toàn. Lúc này Tằng Ảm đã đổ mồ hôi đầm đìa, mắt mờ mịt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cố Phong Miên cứ như vậy véo lấy eo của anh, đâm vào rút ra, thuận theo dòng máu, một lần, hai lần, ba lần...

Động tác kịch liệt khiến máu vốn dĩ bị chặn bên trong chảy xuống thành dòng, vô cùng chật vật.

"Đáng tiếc mày không nghe lời, thích tự tác chủ trương." Cố Phong Miên nói đến đây, động tác càng thêm ngang ngược, "Nếu không, bằng tư chất của mày, tao còn có thể giữ mày một hai năm. Nói không chừng sẽ còn cho mày một khoản thù lao không nhỏ đấy."

"Đáng tiếc là bị chính mày làm cho không có."

Phần thịt mềm có màu đỏ tươi ở lối vào lỗ đ*t, bao trùm lấy dư*ng vật như vậy vô cùng thoải mái và nóng bỏng.

Loại tình dục cực hạn này, mới là loại cảnh giới tối cao mà người nghiện tình dục như Cố Phong Miên theo đuổi.

Cũng khó trách Cố Phong Miên vào thời điểm đó lại gọi mình là búp bê tình dục. Trước mặt một kẻ nghiện tình dục, anh chẳng phải chỉ là một công cụ để thỏa mãn cơn nghiện của hắn sao?

Tằng Ảm nghĩ như thế.

Nhưng Tằng Ảm còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Anh không biết sau này nếu không có Cố Phong Miên thì sẽ sống thế nào. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Tình yêu nồng cháy trong tim anh cuối cùng cũng uổng phí, và cả phần con người từng biết yêu thương chính mình cũng tan biến hoàn toàn theo bóng lưng rời đi của Cố Phong Miên.

Anh ngồi một mình phía trên vũng máu lạnh lẽo. Cánh cửa đóng lại, đèn điều khiển bằng giọng nói trong nhà vệ sinh đã tắt, bên trong là một vùng tối om.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo kịch bản gốc, nhân sinh của anh hẳn là sẽ giống như giờ phút này, vĩnh viễn rơi xuống vực sâu, cô độc an nghỉ.

Nhưng hết lần này tới lần khác có người dốc hết toàn lực sửa đổi kịch bản, cải biến vận mệnh của anh.

Thứ bị đá tung ra không phải là cánh cửa nhà vệ sinh, mà là tương lai mà một người khác đang cố gắng hết sức để thay đổi.

× Ghi chú:  Có lẽ đây là lần đầu tiên bạn đọc truyện tại Đóa Sen Nhỏ. Bạn có thể tùy biến màu nền và màu chữ theo sở thích ở phần cài đặt trên thanh điều hướng nè. Khi cuộn thì thanh điều hướng sẽ bị ẩn, bạn có thể click vào màn hình để nó hiện lên. Có thể sử dụng phím mũi tên để chuyển chương. Nếu có lỗi xảy ra trong quá trình sử dụng hãy báo cáo lại với mình nha.

Đã lưu pass

Danh Sách Chương
Cài Đặt

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Truyện Kiều - Nguyễn Du

Reset

Tham Lam Keo Kiệt

Wattpad: @DoaSenNho - https://www.doasennho.id.vn/

Tải xuống
Đóng

Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

About Me

Ảnh của tôi
Đóa Sen Nhỏ
Tui là Sen, lý do tui lấy tên này vì tui là một đóa sen trắng biết giả vờ ngây thơ.
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bình Luận Gần Đây

Lịch Sử

Tên Truyện Ch
Bạn chưa đọc truyện nào cả

Tổng lượt xem

Đã Lưu