Chủ Đề
Màu sắc
Pride

Tham Lam Keo Kiệt

- Triều Dương Tây Lạc -

Tham Lam Keo Kiệt - Chương 3: Khi Ân Ái Tôi Lại Gọi Tên Bạn Trai Cũ

Edit by Đóa Sen Nhỏ

Khi Tằng Ảm cảm nhận được sức nóng, hai chân đang mở ra vô thức khép vào. Anh đè chặt cái khăn thì mới phát giác mình đang được người ta vệ sinh thân dưới.

Anh dồn sự chú ý vào ánh mắt vốn mơ hồ của mình, mắt hơi xoay chuyển, mới phát hiện ra xung quanh là phòng ký túc xá.

Mà người đang ngồi bên giường dốc lòng chăm sóc vết thương cho anh, lại chính là bạn cùng phòng, Trình Kỳ.

Tằng Ảm đối với việc làm thế nào mình về phòng ngủ không có chút ấn tượng nào.

Anh lại chìm đắm trong cơn mê, mơ màng, đến nỗi khi bị người khác bế từ nhà vệ sinh vào giường trong ký túc xá mà không hề hay biết.

Một bàn tay còn đang cầm khăn ở ngay đùi, đang cẩn thận từng li từng tí lau sạch vết máu.

Mặc dù đều là con trai, nhưng Tằng Ảm sau khi tỉnh táo lại vẫn cảm thấy một loại khó xử cùng xấu hổ.

Bị bạn cùng phòng của mình tận mắt thấy thảm trạng mình bị cưỡng hi*p, còn bị dùng khăn xử lý vết thương nơi riêng tư mẫn cảm, chỉ sợ đổi thành ai cũng sẽ có chút không thích ứng.

Nhưng phương pháp xử lý vết thương của Trình Kỳ thật sự rất thành thạo, đến mức Tằng Ảm đã nghĩ rằng, có lẽ người này đã trải qua rất nhiều lần, đã được huấn luyện rất nhiều lần, giống như quen tay hay làm vậy

Đối với việc này, Tằng Ảm lúc ấy cũng không có hỏi nhiều.

Anh ngay cả mình cũng không buồn chú ý thì còn đâu có nhiều tâm tư hỏi việc riêng của người ta.

Đêm hôm đó hai người đều rất yên tĩnh.

Tằng Ảm cố nén sự khó chịu, hợp tác hoàn toàn với việc xử lý vết thương của Trình Kỳ. Tuy vậy, tâm trí anh lại lang thang, nghĩ đủ thứ linh tinh, nhưng lại không thể dứt ra được nổi đau.

Còn Trình Kỳ, trong suốt quá trình xử lý vết thương, vẫn luôn ung dung điềm tĩnh, hoàn toàn không giống như một sinh viên bình thường khi phải đối mặt với tình huống như thế, không hề lộ ra chút hoảng loạn hay kinh ngạc.

Giống như thể hắn đã biết trước mọi chuyện, lúc ấy đến đúng thời điểm.

Mà sau khi trải qua chuyện này, những bạn học trước đây từng thân thiết với Tằng Ảm cũng phát hiện Tằng Ảm không thích hợp.

Trước đây, Tằng Ảm luôn hoạt bát, là người nổi bật trong lớp, nhưng trong một thời gian dài, anh chẳng nói một lời nào.

Ngay cả sân bóng rổ, nơi anh thường thích đến khi không có việc gì làm, cũng dần dần không còn thấy bóng dáng của anh nữa.

Hai người bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng thường xuyên có thể thấy Tằng Ảm ngồi ngẩn người một cách vô cớ.

Chàng trai từng nở nụ cười xán lạn, có thể làm bạn, xưng huynh gọi đệ với bất kỳ ai, dường như chỉ trong một đêm đã trở thành một người hoàn toàn khác, ngay cả khí chất cũng trở nên cực kì kiềm chế, âm u đầy tử khí.

Trong những ngày cực kỳ đen tối và nặng nề này, chỉ có Trình Kỳ là vẫn luôn ở bên cạnh Tằng Ảm, suốt ngày lải nhải ríu ra ríu rít bên tai anh, không rời nửa bước.

Tằng Ảm cũng không nhớ rõ mình đã có giao tình sâu sắc gì với Trình Kỳ từ hồi năm nhất.

Nhưng Trình Kỳ kiểu gì cũng sẽ luôn lạnh lùng, kiêu ngạo khi đối diện với người khác, chỉ khi ở trước mặt anh mới tỏ ra nũng nịu và thẹn thùng, giống như một nữ sinh đang yêu đương cuồng nhiệt, mỗi giờ mỗi khắc đều tràn đầy ngây thơ và lãng mạn.

Cho đến một lần sau giờ học, khi Trình Kỳ thuần thục nắm tay anh đi trên con đường trong khuôn viên trường ngập tràn ánh nắng, vừa đi vừa nói cười. Tằng Ảm nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay mình, chỉ cảm thấy ngơ ngẩn.

Anh bỗng nhận ra, không biết từ lúc nào, hình như mình luôn bị Trình Kỳ dẫn dắt theo tiết tấu của hắn.

Bọn họ hiện tại, cùng với nói chuyện yêu đương có khác gì nhau sao?

Trình Kỳ cũng giống như Cố Phong Miêng năm đó, để Tằng Ảm lại một lần nữa cảm nhận được mình thần kinh thô. Ngay cả việc quan hệ phát triển quá nhanh cũng không có chú ý đến.

Cho nên lần này, anh chủ động rút ra khỏi bàn tay đang nắm thật chặt tay mình ra, khiến Trình Kỳ một giây trước còn đang líu lo không ngừng bỗng chốc im bặt.

"Sao thế? Vì sao cậu không nắm tay tôi?" Trình Kỳ quay lại, giọng có chút uất ức, đôi mắt đầy oán trách nhìn chằm chằm Tằng Ảm.

"Chúng ta thế này... Không thích hợp."

Lần này Trình Kỳ là gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, "Làm sao không thích hợp? Yêu đương không phải là phải nắm tay sao?"

Tằng Ảm lúc này mới nhận ra, trong khoảng thời gian mình mất hồn mất vía sau khi chia tay, dưới sự chăm sóc của Trình Kỳ, anh không hề hay biết đã vô tình tạo cho hắn một ảo giác, khiến hắn sinh ra hiểu lầm gì đó.

Anh đành phải vội vàng giải thích, "Thật xin lỗi người anh em. Có thể là tôi đã để cậu hiểu lầm gì đó, giữa hai chúng ta... Có mối quan hệ kia từ lúc nào?"

"Sao lại không có?"

Lúc này, Trình Kỳ giống như một cô gái nhỏ hung hăng càn quấy, còn nói đến đạo lý rõ ràng, "Hồi đó không phải tôi đã hỏi cậu sau khi chính thức chia tay có thể hẹn hò với tôi hay không rồi sao, cậu không phải chấp nhận rồi à?"

"Làm sao? Cậu lại không muốn tôi nữa?"

Tằng Ảm thật sự không nghĩ tới, tính cách Trịnh Kỳ sau khi khỏi bệnh  sẽ trở nên khác biệt lớn như vậy.

Trình Kỳ tuy chỉ là một hình ảnh mơ hồ trong ký ức của anh, nhưng giọng nói lúc nào cũng nhỏ nhẹ, chưa bao giờ có kiểu làm nũng hay vòi vĩnh như bây giờ.

Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, Tằng Ảm cũng hiểu ra một phần lý do.

Mình chỉ vì chia tay thôi mà tính tình đã thay đổi lớn như vậy, cả ngày sống như cái xác không hồn. Chớ nói tới người đã từng đi dạo Quỷ Môn quan, thay đổi một chút cũng có thể hiểu được.

Tuy nhiên, Tằng Ảm hiện vẫn còn mắc kẹt trong bóng tối của cuộc chia tay trước. Nỗi đau từ mối quan hệ cũ vẫn còn rất mãnh liệt. Vì thế anh không thể ngay lập tức chấp nhận một tình cảm mới.

Do đó, anh chỉ có thể dùng một câu xin lỗi để kết thúc cuộc nói chuyện.

"Cậu... Có phải chưa quên được Cố Phong Miên không?" Lúc Trình Kỳ hỏi ra câu này, nước mắt liền trực tiếp rớt xuống.

Tằng Ảm cúi đầu, không lời nào để nói.

Thấp hèn sao?

Dĩ nhiên là thấp hèn. Ngay cả chính anh cũng thấy mình thật đáng khinh, đến mức không còn thuốc chữa.

"Vậy cậu có thể coi tôi là người thay thế Cố Phong Miên được không? Tôi sẽ học y hệt như anh ta." Trình Kỳ lại nắm lấy tay Tằng Ảm.

"Thật đó, trên đời này, chẳng ai có thể học giống tôi hơn được nữa đâu."

Tằng Ảm trực tiếp sửng sốt.

Anh vạn lần không nghĩ tới, Trình Kỳ vậy mà vì muốn hẹn hò với mình, cam nguyện đi bắt chước người khác, cam nguyện đi làm thế thân cho một người có tính cách hoàn toàn khác mình!

Ngay khi Tằng Ảm muốn mở miệng thuyết phục, một tay khác của Trình Kỳ đột nhiên chỉ hướng cửa hàng trà sữa .

"Tôi muốn uống, cậu đi mua cho tôi."

Một câu nói kia trong nháy mắt khiến Tằng Ảm sững sờ ngay tại chỗ, những lời định nói bỗng nhiên nghẹn lại, không thể thốt ra nổi.

Tằng Ảm nhớ lúc mình còn ở bên Cố Phong Miên, Cố Phong Miên thích ăn đồ ngọt, cũng bao gồm trà sữa ở bên trong.

Nhưng loại vật này trên cơ bản đều là món con gái thích uống, ngọt đến ê răng.

Vì vậy, trong thời gian trung học, Tằng Ảm đã từng cực kỳ ghét trà sữa và các quán trà sữa, luôn nghĩ rằng những chàng trai thích uống trà sữa chắc chắn là những người yếu đuối.

Cố Phong Miên và Tằng Ảm trong chuyện này hiếm khi có cùng nhận xét.

Nhưng ngặt một nỗi chính hắn thực sự thích uống.

Chỉ là, xưa nay luôn sĩ diện và thích tỏ ra mạnh mẽ, cực kỳ không muốn đích thân ra mặt đến tiệm trà sữa mua, lại càng không muốn bị mấy tên bạn bè ăn chơi kia bắt gặp, sợ mất mặt.

Vì vậy, Cố Phong Miên thường chỉ huy Tằng Ảm xếp hàng, còn mình thì thà đứng dưới cái nắng chang chang cũng không chịu bước vào quán trà sữa nửa bước.

Tằng Ảm hiểu rõ suy nghĩ của hắn, thường thì sẽ tự nhiên chi tiền mua hai ly trà sữa.

Dù bản thân không thích uống, Tằng Ảm vẫn làm bộ uống một chút để giảm bớt sự ngượng ngùng khi Cố Phong Miên uống một mình.

Những hồi ức trước đây dần dần trùng lặp với cảnh tượng trước mắt.

Dù cho người trước mắt cùng Cố Phong Miên bất kể là phương diện về tướng mạo hay là tính cách, đều không có nửa điểm tương tự.

Cố Phong Miên cũng sẽ không nói ra câu mà Trình Kỳ mới vừa nói, bởi vì hắn muốn uống tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra, mà chỉ dùng ánh mắt để Tằng Ảm ngầm hiểu.

Nhưng ánh mắt và thái độ của Trình Kỳ khi bảo Tằng Ảm đi mua trà sữa thật sự giống hệt Cố Phong Miên, nếu không phải vì giọng nói nũng nịu, Tằng Ảm chắc chắn sẽ tưởng rằng Trình Kỳ và Cố Phong Miên là anh em ruột hoặc đã quen biết từ trước.

Khi thanh toán xong, Tằng Ảm mới nhận ra rằng mình lại theo thói quen mua hai ly trà sữa.

Trình Kỳ vừa đi vừa uống, thỉnh thoảng còn hỏi Tằng Ảm vì sao không uống cùng mình.

Ai ngờ chỉ vì một câu "tôi không thích uống trà sữa", không biết vì sao khiến Trình Kỳ lần nữa đỏ cả vành mắt.

Cuối cùng, tay của Trình Kỳ lại đặt lên tay Tằng Ảm.

Nhưng lần này, Tằng Ảm không từ chối.

Trong những ngày tăm tối không có ánh Mặt Trời, cuộc sống không còn hy vọng, có một người ở bên cạnh kéo anh ra khỏi vực sâu cũng là một điều tốt.

Mà hơn nữa...

Tằng Ảm lại nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt nhau dưới ánh nắng.

Đó là cảm giác yêu đương công khai mà anh chưa từng trải qua khi còn ở bên Cố Phong Miên.

......

Cuộc chia tay đó cuối cùng đã để lại một vết thương lớn cho Tằng Ảm.

Mỗi lần nghĩ lại, anh lại cảm thấy vô cùng may mắn.

May mắn sau khi mình bị tra nam bỏ rơi, có Trình Kỳ vẫn luôn kéo mình ra khỏi bóng ma.

Trình Kỳ gần như là người duy nhất trong thời gian dài mà anh có thể giao tiếp, là cầu nối duy nhất giữa anh và xã hội.

Trong suốt khoảng thời gian đó, anh rất tự bế, không thích đi ra ngoài, ở trong ký túc xá cơ bản suốt ngày chỉ ngủ; càng không muốn giao tiếp với người khác, chỉ cần nghe thấy âm thanh nói chuyện là anh cảm thấy ồn ào và bực bội.

Nhưng Trình Kỳ luôn biết cách dùng chiêu làm nũng và trêu chọc đến cực tốt, không chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến anh vui vẻ, mà còn thường xuyên kéo anh ra ngoài đi dạo, tắm nắng.

Hắn cùng Cố Phong Miên giống nhau, thích ăn đồ ngọt.

Ngay cả nhiều thói quen nhỏ nhặt cũng giống nhau, chẳng hạn như chiếc ống hút luôn bị cắn bẹp trên ly trà sữa, cũng giống hệt như Cố Phong Miên.

Tằng Ảm càng ở bên Trình Kỳ lâu, anh càng có thể cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

Ban đầu anh hoài nghi Trình Kỳ đang cố ý học một vài thói quen nhỏ của Cố Phong Miên, cho nên anh nhịn không được mở miệng hỏi.

Lại không nghĩ rằng Trình Kỳ trực tiếp gật đầu, "Anh học theo Cố Phong Miên đấy, không phải anh đã nói rồi sao, để em coi anh là thế thân mà?”

*Đoạn này chính thức hẹn hò rồi nên tui đổi xưng hô. 

Nhưng Tằng Ảm lại không thể nói ra lời từ chối.

Bởi vì anh đang ích kỷ tận hưởng những điều này, cũng đang dựa vào những chi tiết bị bắt chước này để thỏa mãn nỗi nhớ nhung không thể quên về Cố Phong Miên.

Thậm chí đôi khi, anh còn trực tiếp coi Trình Kỳ là Cố Phong Miên, tưởng tượng và tự mê hoặc mình rằng, khi Cố Phong Miên yêu mình, có thể cũng là như thế này.

Nực cười biết bao nhiêu...

Họ hai người, một người tình nguyện làm kẻ thay thế, bắt chước theo người cũ, một người ích kỷ tận hưởng những gì đối phương hy sinh để nhớ về quá khứ, chìm đắm trong một thế giới giả tạo không thể tự thoát ra.

Hai người một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, thế mà lại trở thành tất cả những gì mà họ gọi là tình yêu.

Rồi về sau không biết bắt đầu từ lúc nào, Trình Kỳ càng lúc càng bám dính lấy anh, dục vọng kiểm soát và chiếm hữu của hắn cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Tằng Ảm rất mạnh mẽ, luôn chiều chuộng Trình Kỳ, mỗi khi Trình Kỳ làm nũng, anh đều không thể không chiều theo.

Nhưng chỉ có Tằng Ảm biết, trong đôi mắt kia của Trình Kỳ khi nhìn mình đôi khi chứa đựng tình cảm mãnh liệt đến mức bệnh hoạn.

Hắn không chỉ bắt Tằng Ảm khi ra ngoài với hắn không cho phép nhìn người khác, mà còn cho rằng phòng ký túc xá bốn người quá thiếu riêng tư, đề nghị Tằng Ảm chuyển đến sống ở căn hộ mới hắn thuê.

Tất cả những đãi ngộ anh chưa từng được nhận khi bên cạnh Cố Phong Miên, gần như đều bị Trình Kỳ bù đắp tiếc nuối.

Những cảm giác an toàn mà Cố Phong Miên chưa hề cho anh, cũng đã được Trình Kỳ mang đến.

Chuyện cho tới bây giờ, Tằng Ảm đều đã không phân biệt được. Mình ở trong phần tình cảm này, đến cuối cùng là đem Trình Kỳ xem như Trình Kỳ nhiều hơn, hay là đem hắn xem như cái bóng của Cố Phong Miên nhiều hơn.

Cho đến một lần tình cờ, vào đêm khuya, khi Tằng Ảm vốn ngủ không sâu, bỗng giật mình tỉnh dậy vì tiếng khóc khàn khàn.

Kể từ khi chia tay Cố Phong Miên, Tằng Ảm hiếm khi có một giấc ngủ ngon.

Khi anh nhận ra đó có vẻ như là tiếng khóc của Trình Kỳ, chiếc giường của anh bỗng nhiên kẽo kẹt, một bóng dáng lập tức trèo lên giường của anh.

Hai người bạn cùng phòng khác đã ngủ say, tiếng ngáy của họ vang lên từng đợt, không hề bị tiếng khóc của Trình Kỳ làm phiền.

Sau khi Trình Kỳ bò lên trên giường Tằng Ảm, liền vùi đầu vào lồng ngực Tằng Ảm, sau đó ngăn không được run rẩy thút thít.

"Gặp ác mộng?" Tằng Ảm nhẹ nhàng vỗ lưng ướt sũng của Trình Kỳ, cảm nhận được mồ hôi lạnh trên lưng hắn.

Trình Kỳ chỉ là càng ôm càng chặt, giống như sợ Tằng Ảm sẽ biến mất, níu chặt anh lại.

“Anh… mơ thấy, mơ thấy em chết rồi, anh gọi mãi mà không thể gọi em tỉnh lại.”

“Anh nói chuyện với em, nhưng… em không đáp lại anh.”

“Anh mơ thấy, cơ thể em lạnh lẽo đến mức anh không thể làm ấm nổi…”

Tần suất Trình Kỳ run rẩy càng lúc càng lớn. Hắn nghẹn ngào trong cổ họng, thì thầm, "Anh mơ thấy, em không cần anh nữa."

Tằng Ảm cảm nhận được lồng ngực mình ướt đẫm, ngay khi định lên tiếng an ủi, không ngờ người trong vòng tay anh bỗng ngẩng đầu lên, trực tiếp cắn vào môi anh khi anh vừa mở miệng, liếm mút một cách chậm rãi.

Dây cung lý trí trong nháy mắt đứt đoạn.

Tình yêu bị kìm nén cuối cùng cũng tìm được lối thoát, sau đó lưỡi xâm nhập sâu, hai tay bám chặt lấy, hai chân kẹp chặt lại…

Trình Kỳ chậm rãi đặt Tằng Ảm ở dưới cơ thể mình, sau đó dùng tay bắt đầu cởi bò quần áo.

Cặp mắt mông lung của Tằng Ảm bị hôn đến mất đi ý thức, nhìn người không kiêng nể gì trên cơ thể mình.

Bóng dáng của người đó dần trở nên mờ ảo, ghép lại thành hình dáng quen thuộc trong ký ức.

Tiếp đến, ba chữ "Cố Phong Miên" thoát ra từ miệng Tằng Ảm.

Động tác của Trình Kỳ bỗng khựng lại, ngay sau đó, nước mắt của hắn ào ạt rơi xuống.

Hắn khẽ cắn hạt đậu nhỏ trên lòng ngực Tằng Ảm, liên tục bóp nắn những điểm nhạy cảm quen thuộc trên cơ thể Tằng Ảm.

Hắn thì thầm với Tằng Ảm, người mà thân thể dần dần mẫn cảm, "Đừng sợ, anh đây."

× Ghi chú:  Có lẽ đây là lần đầu tiên bạn đọc truyện tại Đóa Sen Nhỏ. Bạn có thể tùy biến màu nền và màu chữ theo sở thích ở phần cài đặt trên thanh điều hướng nè. Khi cuộn thì thanh điều hướng sẽ bị ẩn, bạn có thể click vào màn hình để nó hiện lên. Có thể sử dụng phím mũi tên để chuyển chương. Nếu có lỗi xảy ra trong quá trình sử dụng hãy báo cáo lại với mình nha.

Đã lưu pass

Danh Sách Chương
Cài Đặt

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Truyện Kiều - Nguyễn Du

Reset

Tham Lam Keo Kiệt

Wattpad: @DoaSenNho - https://www.doasennho.id.vn/

Tải xuống
Đóng

Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

About Me

Ảnh của tôi
Đóa Sen Nhỏ
Tui là Sen, lý do tui lấy tên này vì tui là một đóa sen trắng biết giả vờ ngây thơ.
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bình Luận Gần Đây

Lịch Sử

Tên Truyện Ch
Bạn chưa đọc truyện nào cả

Tổng lượt xem

Đã Lưu