Edit by Đóa Sen Nhỏ
Khi ngón tay tiến vào trong lỗ d*t, Tằng Ảm toàn thân hơi co rúm.
Ánh mắt của anh đảo quanh, ngón tay anh không tự giác xiết chặt ga giường, đùi theo bản năng khép lại.
Anh không ngờ mình lại vô thức gọi ra cái tên “Cố Phong Miên”, càng không ngờ Trình Kỳ lại cứ thế mà thuận theo.
Nhưng điều khó nói nhất chính là lúc này bọn họ đang ở trong ký túc xá, ngay trước mặt bạn cùng phòng, lại đang làm những chuyện không thể miêu tả.
Tằng Ảm vội vàng nắm lấy những ngón tay của Trình Kỳ đang muốn đi xa hơn nữa.
Cái này không chỉ đơn thuần là vì anh thấy xấu hổ, nhiều hơn là lúc trước việc Cố Phong Miên cưỡng bức khiến cho anh có bóng ma, để anh sinh ra một loại bản năng sợ hãi đối với loại chuyện này.
Trình Kỳ cơ hồ ngay khi Tằng Ảm níu lại tay mình thì rút ngón tay còn muốn xâm nhập sâu hơn trở về.
Cả người Trình Kỳ đều áp sát vào người Tằng Ảm, không ngừng cọ cọ mặt vào Tằng Ảm, lộ ra vẻ mặt vô cùng ấm ức.
"Vì sao đến cả loại chuyện này, em cũng chỉ nghĩ đến người khác?"
Nghe giọng Trình Kỳ như sắp khóc đến nơi, Tằng Ảm trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Dù gì trên danh nghĩa, anh đã chia tay với Cố Phong Miên, người yêu hiện tại là Trình Kỳ. Thế nhưng anh lại gọi tên người yêu cũ khi đang ở trên giường với người yêu hiện tại. Cho dù là bất kỳ ai rơi vào hoàn cảnh đó mà không nổi giận lật mặt ngay thì cũng đã là nhẫn nhịn lắm rồi.
Chỉ là Tằng Ảm luôn vụng về trong chuyện yêu đương, lời nói thường không theo ý lòng, chẳng hiểu những vòng vo hay phải làm thế nào để lấy lòng đối phương.
Anh chỉ có thể vụng về lặp đi lặp lại ba chữ “xin lỗi”, còn vốn từ ngữ xã giao ngày thường thì cứ đến những lúc như thế này lại nghèo nàn đến đáng thương.
Đến cả lời ngon tiếng ngọt cũng không biết nói. Có lẽ anh được chú định chỉ có thể làm tra nam, mà lại chẳng thể thốt lên những lời của tra nam.
"Đều đã qua ba tháng rồi, em vẫn không quên được Cố Phong Miên. Vậy em đoán xem, những ngày em không quên được anh ta, anh ta đang làm những gì?"
Nói đến đây, Trình Kỳ lại trực tiếp móc điện thoại di động của mình ra, ngay trước mặt Tằng Ảm, bấm dãy số quen thuộc kia.
Rõ ràng chung quanh tiếng ồn ào rất kịch liệt, nhưng Tằng Ảm vẫn là nín thở, lặng lẽ lắng nghe tiếng tút dài, sau đó cuộc gọi được kết nối.
"Alo, ai vậy?"
Giọng nói quen thuộc, qua xử lý của máy móc tuy có đôi chút khác biệt, nhưng vẫn mang cái lạnh lùng khiến người ta lạnh buốt tim gan.
Mà đối diện cũng không vỏn vẹn chỉ có âm thanh của Cố Phong Miên, còn có những âm thanh... Ma sát kỳ lạ khác.
"Phong ca... Ai thế? A..."
Một giọng đàn ông yểu điệu vang lên, kèm theo tiếng thở hổn hển cực độ, ngày càng nặng nề hơn. Thậm chí đến đoạn cao trào, hắn còn khàn giọng kêu lên, liên tục cầu xin tha thứ, "Phong ca anh nhẹ chút! Phong ca... A......"
Cảm nhận được cơ thể Tằng Ảm căng cứng, Trình Kỳ lập tức cúp điện thoại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tằng Ảm trong bóng tối.
"Em xem, lúc em còn đối với anh ta nhớ mãi không quên, anh ta lại mỗi ngày đang làm những gì, anh ta căn bản..." Trình Kỳ dừng lại một lúc, đè thấp giọng nói, "Chính là không đáng."
Tằng Ảm giờ phút này vẫn còn chìm đắm trong những gì vừa nghe thấy từ cuộc điện thoại, không thể nào thoát ra được.
Anh còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, làm sao Trình Kỳ biết được số điện thoại của Cố Phong Miên, làm sao có thể đoán chính xác đến vậy, biết được đối phương đang làm gì vào thời điểm đó
Tằng Ảm chỉ cảm thấy nổi bi thương dâng trào.
Ba năm tình cảm mà anh không thể buông bỏ, đối với Cố Phong Miên chẳng qua chỉ là một trò cười.
Cuộc sống về đêm trong căn hộ của Cố Phong Miên, sẽ không vì sự ra đi của anh mà thiếu người, thậm chí còn trở nên náo nhiệt, cuồng loạn hơn bao giờ hết.
Tằng Ảm chống tay lên trán, đè lên đôi mắt đã cay xè vì kìm nén.
Một lúc lâu sau, anh khàn giọng nói: "Trình Kỳ… đến đi."
Trình Kỳ dịu dàng cọ má mình vào má Tằng Ảm, đặt lên đó những nụ hôn đầy thương xót. Hắn hôn xuống từng chút một, để lại một chuỗi dấu vết ám muội.
Ngay sau đó, cơ thể Tằng Ảm bỗng nhiên run lên.
Anh vội vàng mở mắt ra, không thể tin được Trình Kỳ ngậm lấy dư*ng vật của mình.
Anh lập tức nâng mặt Trình Kỳ lên, có chút thẹn thùng nói, "Đừng..."
Nhưng Trình Kỳ chỉ lắc đầu trong bóng đêm, tiếp tục động tác của mình.
Loại cảm giác dư*ng vật bị bao trùm trong khoang miệng nóng ướt này là cảm giác Tằng Ảm cho tới bây giờ đều chưa từng hưởng thụ qua.
Khi ở bên Cố Phong Miên, anh thường là người quan hệ bằng miệng với Cố Phong Miên, nhưng Cố Phong Miên sẽ không bao giờ làm như vậy với anh, vì hắn cảm thấy làm như vậy sẽ khiến mình trở nên thấp kém.
Tằng Ảm nghĩ đến cái này, thật sự cảm thấy buồn cười.
Chỉ sợ bộ dáng Cố Phong Miên luôn luôn cao cao tại thượng ấy, cũng có một phần công lao của anh ở bên trong.
Tằng Ảm cũng không nhịn được nghĩ, lúc anh hèn mọn quỳ gối trước mặt Cố Phong Miên để thổi kèn cho hắn, trong mắt hắn, mình là cái thứ hèn hạ tự hạ thấp mình sao?
Rất nhanh, Tằng Ảm đã đạt đến cao trào.
Động tác thổi kèn của Trình Kỳ rất dễ chịu, dễ chịu đến mức khiến Tằng Ảm lập tức liền có cảm giác kỹ thuật của hắn tốt hơn so với mình không biết bao nhiêu.
Nhưng chờ đến lúc anh muốn rời khỏi, dư*ng vật lại bị Trình Kỳ gắt gao ngậm sâu hơn. Cuối cùng không có gì bất ngờ xảy ra, tinh dịch phun ra, bị Trình Kỳ nuốt vào.
Dục vọng của Tằng Ảm đã được thỏa mãn, nhưng thứ cứng rắn nóng rực của Trình Kỳ vẫn ở giữa hai chân hắn, ngo ngoe muốn động.
Ngay khi Tằng Ảm mở hai chân ra, có ý tứ gì không cần nói cũng biết, Trình Kỳ chỉ đặt vật to lớn nóng rực của mình ở giữa hai chân anh. Sau đó hắn khép hai chân lại, bắt đầu chậm rãi tiến hành di chuyển.
Phần thịt mềm ở đùi bị dư*ng vật ma sát làm ấm lên.
Tằng Ảm cũng không nghĩ tới, Trình Kỳ không cần tiến vào cơ thể của mình. Chỉ vỏn vẹn dựa vào chân đã có thể thỏa mãn dục vọng.
Thời điểm dư*ng vật đạt đến cao trào thì hắn đẩy nhanh tốc độ.
Trình Kỳ vùi đầu, vô cùng ấm ức nhếch miệng, "Em còn không gọi tên anh, anh đã làm em thoải mái vậy mà."
Tằng Ảm cảm nhận rõ sự chuyển động dữ dội của giường, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ hai người bạn cùng phòng kia sẽ phát hiện ra, càng đừng nói đến việc kêu ra tiếng.
"Ngày mai anh với em dọn ra ngoài ở đi. Chỗ này quá không thuận tiện."
Trình Kỳ hôn Tằng Ảm một chút, cắn lỗ tai của anh, "Chờ khi chúng ta sống cùng nhau, em phải chịu trách nhiệm với anh, phải chiều chuộng anh, không cho phép hung dữ với anh."
Tằng Ảm cười khẽ một tiếng, không biết còn tưởng mình là công, hắn mới là thụ đấy.
Cuối cùng, giường cũng trở lại yên tĩnh.
Hai người ôm nhau ngủ, không khí đều tràn ngập mập mờ, tối nghĩa đến cực điểm.
......
Không lâu sau đó, Tằng Ảm thực sự chuyển ra ngoài sống, ở chung với Trình Kỳ tại một căn hộ bên ngoài trường.
Căn hộ không lớn, mặc dù không thể so với sự tinh tế xa hoa nơi của Cố Phong Miên, nhưng đủ rộng cho hai người ở, và cũng đủ ấm áp, thoải mái dễ chịu.
Trước đây, mỗi khi Tằng Ảm thỉnh thoảng ngủ lại một đêm ở chỗ Cố Phong Miên, đến cả việc đi vệ sinh giữa đêm cũng phải xuống lầu.
Vì thế, anh thường hay than thở rằng không nên mua nhà to như vậy, một phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi. Tiếc là lúc đó Cố Phong Miên hoàn toàn không để tâm, còn cười nhạo anh rằng vài ba câu không rời được căn hộ của hắn.
Mà giờ đây, căn hộ mà anh và Trình Kỳ đang ở thì rất tốt, vừa vặn một phòng ngủ một phòng khách, có một cửa sổ sát đất siêu lớn giống hệt căn hộ của Cố Phong Miên, trồng vài chậu hoa cỏ, còn lắp cả khung chống trộm.
Cuộc sống dường như đang từng ngày trở nên tốt đẹp hơn.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ xoát cảm giác tồn tại của Trình Kỳ, số lần Tằng Ảm nhớ đến Cố Phong Miên cũng ngày càng ít đi, đồng thời chứng trầm cảm kéo dài gần ba tháng của anh cũng dần dần thuyên giảm.
Sự hiện diện của Trình Kỳ thực sự khiến tâm trạng của Tằng Ảm ngày càng trở nên tốt hơn, là cảm giác được tôn trọng và cần đến khi ở bên Cố Phong Miên anh chưa từng cảm nhận được.
Hai người bọn họ luôn luôn như hình với bóng, làm chuyện gì cũng phải có đôi, ngay cả khi vào bếp nấu ăn cũng phải nắm tay ôm ấp.
Điều Trình Kỳ thích nhất là cùng Tằng Ảm ngồi trên ghế sofa xem tivi, rồi vừa xem vừa đầy vẻ thỏa mãn mà xoa xoa cơ bụng của Tằng Ảm.
Tằng Ảm mặc dù rất gầy, nhưng bởi vì nguyên nhân luyện tập lâu dài và chơi bóng rổ, người anh không hề có chút mỡ thừa nào, cơ bụng cũng rất đẹp.
Cố Phong Miên trước đây cũng rất yêu thích vóc dáng của anh, cảm thấy thân hình đẹp, đây cũng là một trong những lý do khiến anh nhẫn nhịn.
Mà sau một khoảng thời gian tình cảm mặn nồng, Trình Kỳ bắt đầu nghiêm khắc trông coi anh vào buổi tối , không cho ra ngoài, thậm chí đổ rác cũng phải có hắn đi cùng.
Nhưng Tằng Ảm thì không thể mãi mãi không bước chân ra khỏi nhà.
Cũng giống như việc anh vẫn chưa kịp hoàn tất thủ tục xin học ngoại trú, nên thỉnh thoảng trước khi trường kiểm tra phòng vào buổi tối, Tằng Ảm bắt buộc phải quay về ký túc xá, nếu không sẽ bị xử phạt.
Căn hộ cách ký túc xá khá xa, Tằng Ảm cũng không muốn Trình Kỳ phải theo anh chạy đi chạy lại như vậy. Anh đâu phải con gái, đâu cần người yêu lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh.
Nhưng Trình Kỳ thì luôn lo lắng không yên, còn nói sợ có người chặn đường anh.
Tằng Ảm nghe vậy thì càng cảm thấy buồn cười, trời tối đen như mực thế này, anh đã đắc tội với ai mà người ta lại ăn no rửng mỡ ra chặn đường anh chứ?
Vậy nên anh chỉ cho rằng Trình Kỳ đang lo lắng quá mức, suy nghĩ lung tung mà thôi.
Cuối cùng sau khi thoát khỏi trông giữ của Trình Kỳ, Tằng Ảm đi rồi quay về rất nhanh, nhưng không ngờ trên đường trở về căn hộ lại thực sự bị chặn đánh.
Người chặn mình Tằng Ảm cũng chẳng xa lạ gì, chính là tên chủ lực lớp khác, từng bị anh đánh cho một trận sau đó anh bị Cố Phong Miên tát vào mặt rồi chia tay.
Tằng Ảm biết chuyện chẳng lành, liếc mắt nhìn đám bảy tám người đối diện, cố tỏ ra bình tĩnh, rút từ túi ra một bao thuốc, cười cười nói: "Anh em à, có gì từ từ nói, hút điếu thuốc, nói chuyện tí đi, hòa khí sinh tài mà."
"Hoà khí sinh tài cái mẹ mày!"
Tên chủ lực kia rõ ràng đã quyết không để mọi chuyện có đường lui, gào lên: "Mày với cái thằng điên Cố Phong Miên kia dây dưa với nhau thì cũng không phải thứ gì tốt đẹp! Hôm nay bắt được mày một mình, ông mày phải đập chết mày mới hả giận!"
Tằng Ảm không ngờ đã chia tay với Cố Phong Miên rồi mà vẫn còn rước lấy nhiều phiền toái đến vậy.
Ngay lúc anh định quay đầu bỏ chạy, tên chủ lực đã bước lên trước một bước, mặt mày cười nham hiểm: "Mày chẳng phải là một thằng đồng tính luyến ái sao?"
"Mày còn đứng ra bảo vệ Cố Phong Miên, mày cho là Cố Phong Miên coi trọng mày sao? Mày có biết nhóm của nó âm thầm đánh giá mày thế nào không?"
Tằng Ảm vẫn giữ nguyên nụ cười, mở to mắt nhìn đối phương từng bước tiến lại gần mình.
"Bọn nó nói là… mày chẳng khác gì một con chó nịnh bợ bên cạnh Cố Phong Miên, ngoài việc liều mạng vì nó, thì chỉ biết dạng chân ra làm ‘gà’ cho người ta chơi."
Một tràng cười nhạo vang lên xung quanh.
Nhưng còn chưa kịp cười xong, trong khoảnh khắc tiếp theo, Tằng Ảm đã vung cả hộp thuốc lá ném thẳng vào mặt gã đàn ông.
Gã bản năng nhắm mắt lại, vừa bị hộp thuốc đập trúng thì liền ăn ngay một cú đấm trời giáng khiến gã ngã nhào xuống đất.
Khoảnh khắc ấy, Tằng Ảm như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Trên mặt anh vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng. Ngay sau đó là một cú đá sắc như dao chém, suýt nữa khiến kẻ nằm dưới đất ho ra cả phổi.
Mà cái này vẫn chưa xong.
Chỉ thấy hắn như xách một thứ rác rưởi, cúi người túm lấy tóc của gã kia rồi hung hăng đập đầu gã vào tường. Từng cú một, vang lên dồn dập, đến khi đầu tên đó bật máu, máu chảy ròng ròng.
Gã đàn ông một lần nữa ngã gục xuống, Tằng Ảm liền đá mạnh vào mặt hắn, khiến đầu hắn lật sang hướng khác, rồi lạnh lùng giẫm chân lên.
"Thật không hiểu, mày lấy đâu ra cái gan và bản lĩnh để nói ra mấy lời đó."
Tằng Ảm nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên, đám người còn lại đều hoảng sợ lùi lại, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên.
Anh lười chẳng buồn để tâm đến đám người kia nữa, chỉ liếc nhìn dáng vẻ thê thảm của kẻ dưới chân một cái rồi quay người định rời đi.
Tên chủ lực vừa bị dẫm đạp và đánh cho một trận thê thảm, nhìn theo bóng lưng Tằng Ảm đang rời đi, oán giận trong mắt càng lúc càng tăng.
Gã lảo đảo chống người đứng dậy, sau đó rút từ trong túi ra một con dao. Khuôn mặt đã sớm biến dạng giờ nở nụ cười lạnh lẽo, hắn dồn hết sức lao về phía bóng lưng của Tằng Ảm đâm tới.
Đến khi Tằng Ảm quay đầu lại, ánh dao đã loé lên ngay trước mắt anh.
Tằng Ảm nhắm mắt lại, sau đó lại nghe thấy một tiếng hét thảm. Tên điên mới vừa rồi còn cầm dao chuẩn bị được ăn cả ngã về không, hiện tại đã bị người đá cho ngã xuống đất một lần nữa. Sau đó gã bị đè dưới đất, từng cú từng cú đấm vào mặt.
Đây là lần đầu tiên Tằng Ảm nhìn thấy Trình Kỳ như vậy.
Hắn hoàn toàn khác với hình ảnh chỉ biết làm nũng và gây chuyện. Lúc này, hắn như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, tức giận đến mức không kiềm chế được, đang trút hết sự thù hận của mình.
Mỗi cú đấm đánh xuống khiến người dưới thân phun ra máu tươi, và bầu không khí lạnh lẽo đó khiến Tằng Ảm đang đứng gần cũng không khỏi rùng mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Kỳ đấm đến khi người kia mất đi ý thức.
Nếu như nói trận đánh lúc nãy của Tằng Ảm chỉ là đánh nhau, thì lúc này Trình Kỳ thật sự đang muốn lấy mạng người ta.
Những người phía sau đã sớm bị dọa đến mức mềm nhũn.
Trình Kỳ trực tiếp dùng nắm đấm đánh vào đầu người bên dưới, toàn bộ mặt gã đều bị đánh cho sưng vù. Anh còn không có ý định ngừng lại, vẫn đang tiếp tục đánh.
Tằng Ảm trong lúc đối diện với Trình Kỳ như vậy, lại cảm nhận được một hình bóng quen thuộc.
Anh lập tức tiến lên phía trước, muốn ngăn cản Trình Kỳ, nhưng lại bị Trình Kỳ, đang mất lý trí vì cơn giận dữ, dùng khuỷu tay đánh trúng ngực, khiến Tằng Ảm cảm thấy như tim mình bị ngừng đập vài giây.
Chưa kịp ổn định cơ thể, Tằng Ảm đã bị người ta bóp cổ, rồi bị đẩy vào tường, lưng đập mạnh vào đó.
"Anh nói với em thế nào? Hả? Vì sao em lại không nghe lời anh?" Trình Kỳ mắt như muốn nứt ra, trong mắt chỉ toàn là tơ máu và nước mắt
"Em có biết nếu anh không đi theo em, nếu anh trễ một giây thôi thì em sẽ xảy ra chuyện gì không?"
"Có phải em muốn anh nhốt em lại, muốn anh ra tay với em thì em mới chịu nghe lời anh đúng không? Mới bằng lòng sống bình an qua hết một đời này đúng không?!"
Trình Kỳ nước mắt tuôn rơi đầy mặt, hốc mắt đỏ rực như máu, gào thét đau đớn về phía Tằng Ảm.
Hắn nhanh chóng buông lỏng áp chế đối với Tằng Ảm, tựa đầu lên bờ vai Tằng Ảm khóc ròng, "Em thật sự không thể lại xảy ra chuyện."
"Nếu không thì sự tồn tại của anh..."
"Sẽ không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét