Chủ Đề
Màu sắc
Pride

Tham Lam Keo Kiệt

- Triều Dương Tây Lạc -

Tham Lam Keo Kiệt - Chương 5: Lão Công Luôn Mơ Thấy Tôi Chết Thê Thảm

Edit by Đóa Sen Nhỏ

Tằng Ảm còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau nhói vì bị đánh vào ngực, đã cảm nhận được một mảng ấm nóng nơi bờ vai.

Trình Kỳ lại lần nữa vùi sâu đầu vào hõm cổ của anh, hơi thở phả lên làn da trần ấy, thỉnh thoảng còn có vài giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, men theo đường cong cơ thể mà thấm vào trong lớp áo.

"Được rồi, được rồi," Tằng Ảm nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Kỳ, "Không phải em không có chuyện gì sao? Đừng nghĩ linh tinh nữa, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Trình Kỳ thật lâu không nói gì, nghẹn ngào một lúc mới nặn ra được một câu: "Nhưng em đã từng xảy ra chuyện rồi…"

Tuy Tằng Ảm không hiểu tại sao rõ ràng mình vẫn lành lặn đứng trước mặt hắn, vậy mà Trình Kỳ cứ khăng khăng nói rằng anh đã từng gặp chuyện, nhưng anh cũng chỉ có thể hết lời dỗ dành, chẳng còn cách nào khác.

Đợi đến khi Trình Kỳ được dỗ dành đủ rồi, ngẩng đầu lên mới phát hiện sắc mặt Tằng Ảm có hơi tái.

Mấy vết hằn dấu tay nơi cổ anh vẫn còn rõ ràng đập vào mắt, khiến Trình Kỳ xót xa chau mày, lặng lẽ dụi mặt vào cổ anh thêm lần nữa.

Còn ở phía xa bên kia, vài người đứng cách một đoạn, chẳng rõ là ai đã gọi 120, lại khiến câu chuyện vốn dĩ đã chệch khỏi quỹ đạo, càng thêm lệch lạc.

......

Trong căn phòng đóng kín, Bầu không khí cũng nồng nặc mùi thuốc, lan tỏa khắp nơi khiến người ta ngửi thôi cũng thấy khó chịu.

Trình Kỳ cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc lên phần ngực bị đánh nhầm của Tằng Ảm.

Nơi ấy bị xương khuỷu tay va vào, để lại một mảng bầm tím lớn, chỗ nặng còn tím đen, mỗi lần Trình Kỳ động tay là sắc mặt Tằng Ảm lại tái đi một phần.

Đợi đến khi vất vả xử lý xong, không chỉ Tằng Ảm, mà cả Trình Kỳ cũng mồ hôi đầm đìa, vô cùng chật vật.

Phần thân trên trần trụi của Tằng Ảm lộ ra dưới ánh đèn, đầu ngực khẽ nhô lên, phần cơ bụng phía dưới mơ hồ hiện rõ, vẽ nên đường cong săn chắc nơi thắt lưng, phập phồng theo từng nhịp thở đau đớn, khiến Trình Kỳ không nhịn được lại đưa tay đặt lên phần cơ bụng ấy mà ấn nhẹ.

"Không có của mình à?" Tằng Ảm hơi mở mắt, bị hành động kỳ lạ của Trình Kỳ chọc cười.

"Đi mà sờ của mình đi."

Thế nhưng Trình Kỳ lại cố tình không nghe lời, tay vẫn cứ chậm rãi vuốt ve, càng lúc càng đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, rồi dần dần trượt xuống phía dưới.

Ngay khi bị chạm vào, Tằng Ảm vô thức khép hai đùi lại.

Trình Kỳ đối với mức độ hiểu cơ thể của anh khiến cho Tằng Ảm cũng không khỏi kinh ngạc, có thể dễ như trở bàn tay tìm thấy đúng điểm mẫn cảm của anh, sau đó "bốc thuốc đúng bệnh", lấy loại phương thức kích thích khiến anh hưng phấn nhất.

Cái thứ nóng bỏng trong tay hắn đã phình ra gần gấp đôi kích thước dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng, kèm theo sự nhào nặn xoa nắn. Một dòng chất lỏng ấm nóng phun ra ngoài, trong suốt lóng lánh, mùi tanh dần dần tràn ra khắp nơi, hòa quyện với mùi thuốc trong phòng.

Tằng Ảm thoải mái đến mức thở hổn hển.

Chỉ là lồng ngực một khi chập trùng quá lớn, vết thương kia liền vô cùng đau đớn. Anh cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nước mắt sinh lý dâng đầy trong hốc mắt.

Sau đó mấy ngón tay kia còn chưa ngừng, lại từ từ hướng tới một chỗ khác vuốt ve thăm dò.

Trình Kỳ vừa lau đi khóe mắt ướt át của Tằng Ảm, vừa hướng đến cái lỗ chật hẹp ấy chậm rãi xâm nhập.

Đợi cho một ngón tay hoàn toàn tiến vào, Trình Kỳ liền dùng đầu ngón tay ấn nhẹ khắp nơi. Sau khi tìm được điểm mẫn cảm kia, hắn đột nhiên dùng sức ấn mạnh.

Tằng Ảm lập tức kêu lên thành tiếng, thậm chí không quan tâm đến đau đớn. Anh bị kích thích đến mức cong người lại run lẩy bẩy. Những ngón chân của anh đào một hàng lỗ nhỏ trên ga trải giường, mơ mơ màng màng.

"Trước kia em đều không rên tiếng nào, làm anh mất hết mặt mũi"

Trình Kỳ bĩu môi nũng nịu, ngón tay còn đang chuyển động linh hoạt ở lối vào, kích thích từng đợt sóng xuân dâng trào.

Khi nhét vào ba ngón tay, lỗ đ*t thật sự chứa không nổi nữa. Trình Kỳ không khỏi nhíu mày, "Anh nhớ là em có thể nhét được bốn ngón vào mà, làm sao lại chật thế này?"

Tằng Ảm không suy nghĩ kỹ về sự kỳ lạ trong lời của Trình Kỳ.

Anh thật sự cảm thấy thẹn đến hoảng trước sự làm nũng và vẻ ngây thơ vô tội của Trình Kỳ trong chuyện như thế này, đành phải nhắm mắt nói, "Anh vào đi, em chịu được mà."

"Thật sao?" Trình Kỳ thần thái sáng láng, sau khi rút tay ra, đưa thứ thẳng tắp của mình tới cái lối vào kia chờ xuất phát.

Khó khăn lắm mới chỉ có thể tiến vào được quy đầu, tiểu huyệt tựa như là đạt tới cực hạn, loại cảm giác như muốn xé rách, càng khiến Tằng Ảm có chút khẩn trương.

Mà giờ khắc này trong mắt Trình Kỳ dục vọng vô cùng nồng đượm.

Đây là lần thân thể hai người họ thân mật nhất kể từ khi chuyển đến căn hộ.

Trước đây, họ chỉ an ủi lẫn nhau khi dục vọng đến, nhưng chưa bao giờ thực sự giao tiếp sâu sắc với nhau.

Tằng Ảm có thể cảm nhận được không phải Trình Kỳ không có dục vọng và xúc động. Trái ngược, dục vọng và xúc động của hắn so với Tằng Ảm còn lớn hơn nhiều, lớn đến mức Tằng Ảm có đôi khi đều cho là hắn muốn ăn tươi nuốt sống anh, khảm anh vào trong máu thịt mình.

Nhưng Trình Kỳ vẫn luôn không có thật sự hành động.

Mà lần này mũi tên đã lên dây, Tằng Ảm cũng có thể nhìn ra được ánh mắt giãy giụa của Trình Kỳ giờ phút này, dư*ng vật ở ngay cửa vào tiến thoái lưỡng nan, tiến vào thì không nỡ, lui ra lại không cam lòng, cũng là khắc họa tốt nhất về Trình Kỳ.

"Vào đi, đừng lằng nhà lằng nhằng, tôi chịu nổi."

Trình Kỳ chớp mắt một cái, giống như là đã ra quyết tâm gì đó, mới chậm rãi đẩy dư*ng vật của mình, cho đến khi lỗ huyệt mở ra hoàn toàn.

Cảm giác đau nhói khiến Tằng Ảm cắn chặt môi dưới, sắc mặt đã hồi phục hồng hào lại lần nữa tái đi. Mãi đến khi dư*ng vật hoàn toàn đi vào, phải mất một lúc lâu sau anh mới có thể lấy lại hơi thở.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Tằng Ảm ngay cả cảm giác đau nhói cũng đã trở nên tê liệt, dư*ng vật mới bắt đầu chuyển động đều đặn.

Trình Kỳ đối với cơ thể Tằng Ảm gần như quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, luôn có thể tìm tới điểm kia, sau đó chỉ nhắm vào chỗ kia, mạnh mẽ đâm tới.

Cảm giác đau đớn và khoái cảm cao trào cực điểm, cuối cùng bị tiêu tan trong sự trống rỗng khi lần cuối cùng được giải phóng, khiến Tằng Ảm toàn thân như một đống thịt mềm, cơ thể co giật, sảng khoái đến đỉnh điểm.

Tằng Ảm cho tới bây giờ cũng không biết, hóa ra làm tình cũng có thể hưởng thụ như vậy.

Trước kia lúc ở bên Cố Phong Miên, Cố Phong Miên gần như không có cố kỵ cảm giác của anh, muốn làm liền làm. Người sống sờ sờ bị coi như một con búp bê tình dục để phát tiết dục vọng, tùy ý chà đạp.

Sau khi Trình Kỳ làm xong, dư*ng vật vẫn đặt trong cơ thể Tằng Ảm. Hắn tránh đi vết thương trên ngực, nằm sấp lên người Tằng Ảm.

Khi hai người đều ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, Trình Kỳ bỗng nhỏ giọng hỏi: "Tằng Ảm, nếu anh muốn em cùng anh nghỉ học một thời gian, em có đồng ý không?"

Tằng Ảm khựng lại một chút, chỉ nghĩ hắn đang đùa.

"Đừng đùa nữa, mình vất vả lắm mới thi đậu đại học, đến bằng tốt nghiệp còn không lấy thì học làm gì?"

Trình Kỳ nghe xong chỉ khẽ "ừm" một tiếng, ánh mắt dừng lại trên tờ lịch đang dần tiến đến ngày định sẵn, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an.

Tối sinh nhật của Cố Phong Miên, hắn tổ chức một bữa tiệc lớn tại căn hộ, kéo dài đến một hai giờ sáng mới kết thúc náo nhiệt.

Sau khi đám đông và bầu không khí náo nhiệt tan rã, căn hộ rộng lớn bỗng trở nên trống vắng và lạnh lẽo. Cố Phong Miên đã uống không ít rượu, cả người ngã vật xuống ghế sofa, nhìn đống quà chất như núi trên bàn trà mà chẳng buồn để tâm.

Còn MB bạn giường tối nay của hắn thì đang quỳ dưới đất, hai mắt sáng rỡ, hí hửng sắp xếp đống quà ấy.

Vì Cố Phong Miên đã lên tiếng, thích gì thì cứ lấy, chuyện đó khiến người kia mừng đến sắp bay lên trời.

Bạn bè thân thiết chơi cùng Cố Phong Miên đều là phú nhị đại hoặc nhân vật giàu có, những món quà họ tặng tất nhiên không hề rẻ, món nào cũng ít nhất là năm con số, còn giá trị hơn hẳn so với việc anh ta "bán thân" một đêm.

Trái ngược với vẻ mặt hào hứng của MB, sắc mặt Cố Phong Miên lại vô cùng tệ.

Kỳ thật sinh nhật thật sự của hắn cũng không phải là hôm nay, mà là hai ngày sau.

Vì một số chuyện riêng trong gia đình, ngày sinh của hắn đã bị thay đổi. Chuyện này rất ít người biết, chỉ có Tằng Ảm từng vô tình phát hiện ra khi buồn chán cầm thẻ căn cước của hắn lên xem và tính thử, mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Vì vậy, trước kia, Tằng Ảm luôn lặng lẽ làm thêm một cái bánh kem vào hai ngày sau, để chúc mừng sinh nhật thật sự của hắn.

Hồi tưởng đến tận đây, Cố Phong Miên không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn.

Hắn lúc này mới phát hiện, trên thế giới này, người duy nhất có thể nhớ sinh nhật mình, chúc mình sinh nhật vui vẻ, không còn nữa.

Bên kia, MB vẫn hăm hở mở từng món này cho đến món khác, đến khi bắt gặp một chiếc hộp đựng bánh kem thì nhíu mày ghét bỏ: "Thời buổi này còn có người tặng bánh kem hả? Nghĩ gì vậy? Nghèo đến phát điên rồi chắc?"

Nói rồi, MB chỉ liếc mắt một cái, tiện tay ném luôn cái hộp sang một bên, chiếc bánh bên trong theo đó đổ ụp xuống đất.

Cố Phong Miên nhìn chiếc bánh quen thuộc bị hất đổ trên mặt đất, hình dạng méo mó nằm lăn lóc trong tầm mắt, cuối cùng mới bừng tỉnh. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến gần.

Lúc này, MB đã tìm thấy món quà mình ưng ý nhất, liền giơ một chiếc chìa khóa xe lên trước mặt Cố Phong Miên, kích động lắc lắc: "Phong ca, cái này em chọn rồi nha! Mình bắt đầu ‘làm việc’ lúc nào đây?"

Cố Phong Miên tạm thời không để ý đến anh ta, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bị hủy hình dạng dưới chân, lớp kem vương vãi khắp sàn, như thể có thứ gì đó quý giá đã bị chính tay hắn vứt bỏ, mãi mãi không thể lấy lại.

"Phong ca, anh sao vậy?"

MB cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, tưởng rằng Cố Phong Miên bị sạch sẽ quá mức, vội vã nói: "Xin lỗi Phong ca, em lập tức lau sàn cho anh!"

Nhưng MB còn chưa kịp đứng thẳng, đã bị Cố Phong Miên tung một cú đá ngã sõng soài xuống đất, cằm va mạnh vào nền cứng khiến hắn hét lên thảm thiết, đau đến mức lăn lộn.

"Cút!"

Cố Phong Miên mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn như nghiến ra từ kẽ răng, khiến MB sợ đến tái mặt, không kịp nhặt gì thêm, vội vã ôm lấy chìa khóa rồi lao khỏi căn hộ.

Cánh cửa đóng lại, không gian lập tức trở nên im lặng đến đáng sợ. Trong căn phòng rộng lớn ấy, chỉ còn lại mình Cố Phong Miên, ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc bánh dưới chân.

Chiếc bánh này là do Tằng Ảm làm, chỉ cần nhìn một cái, hắn đã biết ngay.

Đây cũng là lần đầu tiên Tằng Ảm chọn đúng vào ngày này để tặng bánh cho hắn…

Tằng Ảm rõ ràng biết hôm nay không phải sinh nhật thật của hắn, nhưng vẫn cố tình chọn hôm nay để gửi đến.

Cố Phong Miên đột nhiên nhận ra, từ nay về sau sẽ không còn ai nhớ sinh nhật mình nữa, hát chúc mừng sinh nhật cho mình vào đúng ngày nữa.

Hắn từ từ ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay quệt lấy một ít kem bánh rồi đưa vào miệng, vẫn là hương vị quen thuộc.

Tối hôm đó, Cố Phong Miên bất ngờ có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, mọi thứ chân thực đến đáng sợ.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất cao lớn, rọi vào phòng khách trống trải của căn hộ. Tầm mắt của hắn di chuyển theo từng bước chân, nhưng cơ thể lại không chịu sự điều khiển, cứ thế tiến thẳng về phía ban công.

Hắn nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" khe khẽ vang lên.

Một chiếc ghế nằm ở ban công khẽ đong đưa, bị bức tường che khuất phần lớn, chỉ để lộ một góc cùng với mắt cá chân gầy guộc đang mang dép lê.

Cố Phong Miên bước tới gần hơn.

Khi hắn thực sự bước ra ban công, mới thấy người đang nằm đó đã trưởng thành hơn nhiều so với trong ký ức, không còn chút ngây ngô của thời đại học, trông như đã ra trường được vài năm rồi.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng đổ xuống gương mặt tái nhợt đang ngủ yên của người ấy, an tĩnh đến mức khiến trong lòng Cố Phong Miên cảm nhận được một cảm giác "thuộc về" kỳ lạ.

Nhưng khi hắn định đưa tay ra chạm vào người đó, lại vô tình nhìn thấy một hàng vết máu kéo dài dưới sàn. Đồng tử hắn lập tức co rút, rồi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Lúc mở mắt, tóc mái trước trán của Cố Phong Miên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn vẫn còn chìm trong dư âm của giấc mơ ấy, một cảm giác kinh hoàng và đau đớn vẫn còn, giống như thật sự đã xảy ra, chân thật đến mức hắn có thể cảm nhận được.

Hắn che lấy trái tim đang đau đớn kịch liệt, chậm chạp đi xuống giường. Ở trong phòng bếp mở tủ lạnh ra, lấy bánh kem vốn muốn giữ lại đến ngày thứ ba ra, không để ý nó đã rơi trên mặt đất, trực tiếp đưa thẳng vào miệng mình.

Lúc rạng sáng, Cố Phong Miên vẫn hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Hắn muốn gọi một cuộc điện thoại, nhưng nghĩ lại rồi lại cảm thấy thật nực cười. Chỉ vì một giấc mơ hoang đường mà làm vậy, đúng là quá mức vô lý.

Thế nhưng cuối cùng, cuộc gọi vẫn được kết nối.

Tằng Ảm ở đầu dây bên kia, giọng ngái ngủ mơ màng, chỉ nói một chữ "Alo", lại khiến phòng tuyến cảm xúc trong lòng Cố Phong Miên hoàn toàn sụp đổ.

Cơn đau dữ dội như lúc chính mình có mặt ở hiện trường cái chết trong giấc mơ lại một lần nữa trào dâng.

Hắn lập tức cúp điện thoại, trái tim không cách nào lắng xuống.

× Ghi chú:  Có lẽ đây là lần đầu tiên bạn đọc truyện tại Đóa Sen Nhỏ. Bạn có thể tùy biến màu nền và màu chữ theo sở thích ở phần cài đặt trên thanh điều hướng nè. Khi cuộn thì thanh điều hướng sẽ bị ẩn, bạn có thể click vào màn hình để nó hiện lên. Có thể sử dụng phím mũi tên để chuyển chương. Nếu có lỗi xảy ra trong quá trình sử dụng hãy báo cáo lại với mình nha.

Đã lưu pass

Danh Sách Chương
Cài Đặt

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Truyện Kiều - Nguyễn Du

Reset

Tham Lam Keo Kiệt

Wattpad: @DoaSenNho - https://www.doasennho.id.vn/

Tải xuống
Đóng

Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

About Me

Ảnh của tôi
Đóa Sen Nhỏ
Tui là Sen, lý do tui lấy tên này vì tui là một đóa sen trắng biết giả vờ ngây thơ.
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bình Luận Gần Đây

Lịch Sử

Tên Truyện Ch
Bạn chưa đọc truyện nào cả

Tổng lượt xem

Đã Lưu