Edit by Đóa Sen Nhỏ
Cưỡng hi*p......
Tằng Ảm nghe vậy, tay giữ lấy cổ tay Cố Phong Miên phút chốc run lên.
Cảnh tượng bị cư*ng hi*p trong nhà vệ sinh công cộng dường như vẫn còn in đậm trong tâm trí anh. Khi thủ phạm Cố Phong Miên lên tiếng, bóng đen mà Tằng Ảm cuối cùng đã quên lại một lần nữa xuất hiện, tôn nghiêm mà anh cuối cùng cũng lấy lại được lại một lần nữa bị xé nát đến máu me be bét.
Và chính khoảnh khắc thất thần ấy, Cố Phong Miên đã nắm lấy cơ hội, đảo khách thành chủ.
Thân thể Tằng Ảm bị ép ngã về phía sau, trực tiếp ngã thẳng xuống chiếc giường lớn, bị Cố Phong Miên đè chặt, tứ chi không thể cử động, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, trở thành món ngon khó cưỡng trong mắt thợ săn.
Đáng tiếc là Cố Phong Miên còn chưa kịp làm gì thêm thì đã bị Tằng Ảm, lúc này đã kịp phản ứng lại, dùng đầu húc mạnh vào trán. Trước mắt lập tức trời đất quay cuồng, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Tằng Ảm tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu.
Cách làm tự tổn hại mình như vậy cũng khiến trán anh bị thương không nhẹ.
Nhưng chính vào lúc đó, anh lại nhân cơ hội dùng đầu gối hất văng Cố Phong Miên ra khỏi người mình, nóng lòng muốn phân giới hạn với hắn.
Đáng tiếc bởi vì động tác quá gấp, cổ chân bị vướng vào tấm thảm bông trên đất, khiến anh lảo đảo ngã xuống đất.
Ngay sau đó, mắt cá chân bị ai đó nắm lấy, cả cơ thể bị kéo ngược ra phía sau, chẳng mấy chốc đã bị lôi trở lại giường.
Cố Phong Miên ban đầu tức giận đến mức định ra tay dạy dỗ một trận.
Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua vết thương trên trán và cằm của Tằng Ảm, hắn lại nhịn xuống, không ra tay.
Chuyện xảy ra tiếp theo cũng không phải do Tằng Ảm có thể khống chế.
Khi hai bên giãy dụa càng thêm mãnh liệt, màn hình điện thoại trên giường sáng lên, tiếng chuông vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của cả hai.
Trên màn hình hiện lên hai chữ "Trình Kỳ", khiến lần đầu tiên trong đời Tằng Ảm cảm thấy nổi khủng hoảng trước đây chưa từng có.
Bởi vì Cố Phong Miên đã cầm điện thoại trước, hắn nhấn nghe điện thoại và bật loa ngoài.
Tằng Ảm lập tức không dám cử động thêm chút nào.
Cố Phong Miên không có lòng tốt cứ thế đưa điện thoại tới bên tai của anh, cao cao tại thượng thưởng thức phản ứng của anh.
"Tằng Ảm, anh sắp về đến rồi, nhớ ra mở cửa cầm trà sữa đón anh nha, đừng quên là full đường đấy!"
"Mới không thấy em một lúc thôi nhưng em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu."
Tằng Ảm giờ đến cả thở mạnh cũng không dám.
Anh sợ Cố Phong Miên sẽ lên tiếng ngay tại lúc này, vậy anh coi như thật hết đường chối cãi.
"... Anh còn bao lâu nữa thì về đến?" Tằng Ảm nhắm mắt nói.
"Nhiều nhất năm phút.", Ở đầu dây bên kia, Trình Kỳ vẫn còn đang nũng nịu phàn nàn, "Em còn không thèm gọi điện cho anh. Giờ anh chỉ muốn lập tức thấy mặt em thôi."
Tằng Ảm dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Phong Miên, khẩn cầu hắn đừng lên tiếng lung tung.
Cố Phong Miên tựa hồ cũng rất phối hợp.
Loại cảm giác "đang ngoại tình, bị bắt quả tang" này, đối với hắn lại kích thích đến lạ thường. Cố Phong Miên tự nhiên cũng không muốn làm hỏng bầu không khí.
Đợi đến khi tắt điện thoại, khi Tằng Ảm thở phào một hơi, mới ý thức được Cố Phong Miên vẫn còn đang ở đây. Chỉ cần Cố Phong Miên không đi, anh coi như xong đời.
"Cố Phong Miên, " Tằng Ảm bây giờ không có sức lực để tiếp tục giằng co, cố gắng hạ giọng hết mức, "Tôi xin anh đi ngay bây giờ được không?"
"Đi làm gì? Ở lại không phải sẽ càng... kích thích hơn sao?" Nói xong, Cố Phong Miên còn hạ thấp người, đặt đầu gối ở trên ngực Tằng Ảm.
"Tằng Ảm, mày đoán xem, người tình bé nhỏ kia vừa bước vào nhà, đã thấy cảnh này của chúng ta, nó sẽ làm gì?"
Sẽ làm gì?
Tằng Ảm nghĩ, e rằng ngay cả chính anh cũng không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó sẽ kinh hoàng đến mức nào.
Nhưng Tằng Ảm đã không có thời gian, vì giải quyết chuyện khẩn cấp này, anh thậm chí có thể bật thốt, "Anh đi lần này, sau này mặc anh xử trí tôi, được không?"
"Mặc tao xử trí?"
Có lẽ là vì khi còn ở bên nhau, Tằng Ảm hiếm khi nuốt lời, nên lời anh nói ra, Cố Phong Miên cũng ít nhiều tin là thật.
Ngay khi sức nặng trên người biến mất, Tằng Ảm mở to mắt, nhìn thấy Cố Phong Miên dừng lại một chút, rồi cuối cùng quay lưng bước ra khỏi phòng.
Chỉ là khi vừa mở cửa căn hộ, Cố Phong Miên đúng lúc đụng phải anh shipper.
Hai cốc trà sữa trên tay anh chàng ấy rất bắt mắt. Nhất là nhãn dán "full đường" trên một cốc, và cốc còn lại ghi "bình thường", trong thoáng chốc lại để Cố Phong Miên nhớ về quá khứ.
Đáng tiếc cảnh còn người mất, người cùng Tằng Ảm uống trà sữa bây giờ đã không còn là hắn nữa rồi.
Trình Kỳ khi trở về, Tằng Ảm cũng không hề nhắc tới chuyện đã xảy ra trước đó.
Anh chỉ yên lặng nhìn Trình Kỳ chỉ vì một ly trà sữa mà cười đến vui vẻ, trong lòng trào dâng cảm giác vừa áy náy và tiếc nuối.
Áy náy, là vì khi vừa mới bắt đầu mình xem hắn như cái bóng Cố Phong Miên.
Tiếc nuối, là anh không thể gặp hắn trước khi gặp Cố Phong Miên, nếu không thì cũng sẽ không vướng víu dây dưa với Cố Phong Miên đến mức này.
Mà Tằng Ảm không thể ngờ được rằng, hôm nay cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, Cố Phong Miên cho tới bây giờ đều chưa từng có ý định buông tha cho anh..
“Sao? Tao bảo mày ra ngoài với tao, mày lại không muốn à?”
Tằng Ảm cố gắng tránh né Trình Kỳ đang bận nấu ăn trong bếp, lén ra ban công gọi điện cho Cố Phong Miên, tranh cãi dữ dội.
Cố Phong Miên rõ ràng tức giận vì Tằng Ảm nuốt lời, giọng điệu đầy mỉa mai và tức tối, "Ban đầu là ai nói mặc tao xử trí? Tằng Ảm, là nể tình cũ tao mới tin lời mày một chút đấy."
"Tôi mặc anh muốn nghĩ gì, Tôi cũng nói rồi, anh muốn xả thì tìm người khác. Hai người không đủ thì ba người, chẳng lẽ còn không thỏa mãn được anh"
Tằng Ảm cầm lấy bình nước, tưới nước cho hoa cỏ trên ban công, giả vờ như mình đang bận rộn làm việc.
"Người khác sao sướng bằng mày được? Vừa ngoan ngoãn, lại liếm cẩu." Nói đến đây, Cố Phong Miên giống như nghĩ đến cái gì.
"Tằng Ảm, mày quên là tao còn đang giữ nhược điểm của mày trong tay sao?"
"Người bị bọn mày đánh vẫn còn nằm viện. Chỉ cần tao động tay, mày và thằng người yêu của mày ngày kia sẽ phải cút khỏi trường với tội danh gây rối, đánh nhau."
"Còn có một việc tao quên nói cho mày biết, trước kia khi làm tình với mày, tao có ghi lại một đoạn ghi âm. Nếu tao gửi cho tên người yêu mới của mày, rồi lại tùy tiện thêm thắt chút 'bằng chứng' mày bắt cá hai tay, người yêu của mày sẽ phản ứng ra sao?"
"......"
Tằng Ảm sớm đã bị nói đến hữu khí vô lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, ý đồ đánh bài tình cảm với Cố Phong Miên.
"Vì sao tôi lại xung đột với gã đó, Cố Phong Miên, chẳng lẽ anh không rõ hơn tôi sao?"
Bên kia Cố Phong Miên không trả lời, giữ yên lặng.
"Còn về đoạn ghi âm đó…"
"Tôi sớm đã nghe qua rồi. Anh muốn gửi thì cứ gửi. Chỉ là tôi không ngờ, ba năm tình cảm, Cố Phong Miên, anh lại có thể tuyệt tình đến mức này."
Câu nói ấy dường như có chút tác dụng, khiến Cố Phong Miên không còn hùng hổ dọa người và châm chọc như trước nữa.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, Cố Phong Miên còn lẩm bẩm một câu đầy kỳ quái, "Tằng Ảm, tao khuyên mày nên sớm đến tìm tao , đừng để tao phải đợi quá lâu."
"Tao … đã gần như không thể kiềm chế nổi bản thân nữa rồi."
Sau khi Cố Phong Miên cúp máy, Tằng Ảm ngồi yên thật lâu mà không thể hoàn hồn.
Anh có thể nghe ra, giọng nói của Cố Phong Miên bên kia điện thoại đã trở nên ngày càng bất thường, thậm chí mang theo chút cảm giác bất lực như người đang cận kề cái chết.
Chỉ là vào lúc ấy, Tằng Ảm vẫn không hề động lòng, hoặc có lẽ là cố tình phớt lờ, để rồi cuối cùng mắc sai lầm không thể cứu vãn, từng bước một đẩy mọi chuyện đi xa.
......
Lúc Trình Kỳ phát hiện Tằng Ảm mất tích, hắn đã không gặp anh ròng rã hai ngày.
Hắn nhìn chằm chằm vào cuốn lịch, nơi ghi chú ngày đó đã được đẩy sớm gần hai tháng, mới nhận ra dòng thời gian của kiếp này đã lệch khỏi quỹ đạo đến mức không thể cứu vãn.
Hắn vẫn quá buông lỏng cảnh giác, vẫn quá tin tưởng phán đoán của mình, đến mức lúc hắn kịp phản ứng, mọi thứ đã quay về điểm khởi đầu của câu chuyện, cái tương lai nơi hắn hoàn toàn bất lực.
Nhưng điều khiến hắn sụp đổ nhất, không chỉ là sự thay đổi của thời gian.
Nơi lẽ ra đang giam giữ Tằng Ảm, đã không còn là căn hộ của Cố Phong Miên nữa.
Toàn bộ mọi chuyện đều phát sinh biến hóa.
Trình Kỳ kinh hoàng nhận ra giờ đây anh không còn đoán được Cố Phong Miên sẽ giam Tằng Ảm ở đâu nữa.
Có một thứ gì đó đang lặng lẽ làm lệch toàn bộ quỹ đạo của câu chuyện...
Trình Kỳ không thể nghĩ ra, hắn cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề, khiến tâm lý vốn đã méo mó của Cố Phong Miên đột ngột thay đổi nhanh đến thế.
Trình Kỳ đã kiểm tra hết tất cả những căn nhà có thể tra được, tất cả bất động sản dưới tên Cố Phong Miên đều hoàn toàn không có dấu vết gì.
Trình Kỳ lúc này mới phát hiện, hắn đã hoàn toàn không nghĩ ra Cố Phong Miên suy nghĩ gì nữa.
Nhưng hắn biết, Tằng Ảm hiện tại rất nguy hiểm.
Vào thời điểm này Cố Phong Miên là thất thường nhất.
Sau một thời gian dài không thể thỏa mãn cơn nghiện tình dục của mình, rất vất vả mới bắt được "búp bê tình dục" mình thích nhất. Có thể tưởng tượng được, ham muốn dồn nén bấy lâu sẽ giày vò Tằng Ảm đến mức nào.
Mà sự thật đúng thật là như thế.
Tằng Ảm đang hôn mê, nhưng lại bị cơn đau dữ dội làm cho tỉnh dậy..
Đôi mắt của anh bị một lớp vải đen che lại, thấy không rõ bất kỳ vật gì. Tay chân cũng bị trói lại, cả người nằm trên giường trong tư thế quỳ, sau đó bị người sau lưng làm tình không có chút nào tiết chế.
Tiểu huyệt đã bị đ* không biết bao lâu đã sưng đỏ đáng sợ, phần thịt mềm lộ ra và đang chảy máu, eo và bụng bị đè cũng đầy vết bầm tím, đùi thì lại càng không cần phải nói, sưng đỏ phát run.
Cả hai cổ tay của Tằng Ảm đều bị trói chặt và treo lên cao, đến mức dù anh muốn nghiêng người về phía trước để tránh đòn từ phía sau cũng vô ích. Ngoài việc khiến cổ tay bị trầy xước, hoàn toàn không có cách nào khác.
Dư*ng vật liên tục ra vào cuối cùng đã phóng thích và rút ra.
Trước khi Tằng Ảm kịp thở phào nhẹ nhõm, máy rung lớn đã được đưa vào bên trong lỗ đ*t của anh. Biên độ rung động lớn đến nỗi toàn thân anh không ngừng run rẩy.
Cố Phong Miên sau lưng, dư*ng vật vẫn rủ xuống giữa bắp đùi.
Hắn vươn tay ra phía trước mân mê, không ngừng vỗ vào cặp mông ướt át trước mặt, khiến cho thân thể Tằng Ảm lắc lư trái phải, qua rất lâu anh mới có thể miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
"Cảm giác thế nào? Có phải là rất sướng không?"
Tằng Ảm nghiến chặt răng, nói không rõ lời, "Cố Phong Miên... Anh... Đây là phạm pháp..."
"Đây chính là tự mày nói mà, muốn mặc tao xử trí." Cố Phong Miên nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa bị đánh, cẩn thận nhào nặn.
"Là do mày thất hứa trước, nên tao mới phải tự ra tay."
"Đừng lo, tao sẽ không nhốt mày quá lâu đâu. Tao chỉ muốn phát tiết một lúc thôi. Khi ham muốn tình dục của tao qua đi,"
"Tất nhiên... Tao sẽ để mày đi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét