Edit by Đóa Sen Nhỏ
Hôm nay, đã là ngày thứ ba Tằng Ảm bị giam cầm.
Ba ngày ròng rã anh đều không xuống giường.
Hai tay bị trói lại cũng không được cởi ra, thậm chí ngay cả tư thế nằm sấp quỳ gối cũng chưa từng thay đổi. Anh bị Cố Phong Miên treo ba ngày, cũng bị đ* ba ngày ba đêm, không biết ngừng nghỉ.
Cửa huyệt khô khốc cuối cùng cũng không chịu được giày vò, không còn nước bắn tung tóe nữa, ngay cả máy rung liên tục đút vào cũng không thể làm dậy lên một làn sóng nào.
Tấm vải trên mắt cũng thời thời khắc khắc khiến anh sống trong bóng tối vô cùng vô tận, không cảm nhận được biến hóa của thời gian và không gian, lọt vào trong ánh mắt đều là một mảnh đơn sắc.
Mọi việc ăn uống cũng đều tiến hành trên giường, Cố Phong Miên tự tay đút cho anh một ngày ba bữa.
Tằng Ảm không cần phải khắt khe với cơ thể mình, cho dù phải chịu đựng máy rung ở cửa huyệt phía sau, cũng sẽ ngoan ngoãn hé miệng ăn hết những thứ Cố Phong Miên đút cho, bao gồm ham muốn cương cứng bị Cố Phong Miên cưỡng ép nhét vào.
Ba ngày sau, khi Tằng Ảm một lần nữa nhìn thấy ánh sáng và thoát khỏi giam cầm, điều đập vào mắt anh lại chỉ là một căn nhà rộng chừng bốn mươi mét vuông.
Không phải biệt thự, cũng không phải tầng hầm, chỉ là một căn phòng nhỏ giống như căn hộ của Trình Kỳ, vừa đủ để hai người sống tạm một cách ấm cúng và chữa lành.
Tằng Ảm nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa sổ, tất cả sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài dường như chẳng liên quan gì đến anh nữa.
Trong con hẻm giữa thành phố, hàng xóm láng giềng quây quần bên nhau...
Kiểu bố trí đầy hơi thở cuộc sống này hoàn toàn không hợp với phong cách mà Cố Phong Miên yêu thích, càng không thể tin được rằng hắn lại mua một nơi như vậy để giam giữ mình.
Nhưng cho dù Tằng Ảm không có bị trói, có thể tự do hoạt động trong phòng này, lại vẫn tìm không thấy bất cứ phương thức cầu cứu gì.
Tất cả cửa ra vào và cửa sổ gần như đều bị khóa chặt, mà lại ở tận tầng mười một, các tầng trên dưới đều vắng bóng người, gọi trời chẳng thấu, gọi đất chẳng hay.
Điều quan trọng nhất là, Tằng Ảm thậm chí không phân biệt nổi đây là nơi nào. Những tòa cao ốc nối tiếp nhau che mất toàn bộ dáng vẻ vốn có của thành phố.
Anh thật giống như là búp bê tình dục chuyên dùng của Cố Phong Miên, mỗi giờ mỗi khắc sống trong cảnh bị đ* liên tục.
Nhưng dù thân thể có cứng rắn đến đâu cũng không thể chịu đựng được cơn nghiện tình dục thế này của Cố Phong Miên. Cơ thể vốn khỏe mạnh giờ đây đầy vết bầm tím vì quan hệ tình dục không kiểm soát, khí tức yếu ớt, không một phút nào được nghỉ ngơi.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm, máy rung được rút ra khỏi cơ thể, Tằng Ảm tự cho là có thể nghỉ ngơi một chút, lại bị Cố Phong Miên lôi đến ghế sa lon trên phòng khách, lại bắt đầu xâm phạm anh không ngừng.
Lỗ đ*t bị dư*ng vật và máy rung đút vào gần năm ngày có thể tiến vào dễ dàng thế nào, tất nhiên không cần nhiều lời.
Cố Phong Miên chỉ biết là, cửa huyệt không khép lại được kia dung nạp được dục vọng của hắn, loại khoái cảm khi thúc vào bay thẳng đỉnh đầu, làm hắn mơ mơ màng màng.
Nhưng loại tình dục kịch liệt này mang đến cho Tằng Ảm, không chỉ là đau đớn về cơ thể, còn có áy náy và tự trách trên tinh thần với Trình Kỳ.
Anh đã bẩn quá rồi...
Trước kia bị làm còn có thể thông cảm được, dù sao anh và Cố Phong Miên còn là người yêu trên danh nghĩa.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Anh đã chia tay với Cố Phong Miên, nhưng vẫn bị hắn giam cầm và thao túng.
Cơ thể này của anh, trước trước sau sau bị hai người khác nhau chạm qua. Điều đó khiến Tằng Ảm mỗi khi bị thao túng lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và đau buồn.
Bộ dạng như thế này, anh thật sự không còn mặt mũi nào để đối diện với Trình Kỳ nữa.
Thật sự là quá dơ bẩn rồi.
Tằng Ảm ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà thật lâu, sau đó đem tầm mắt chuyển hướng lên người đàn ông đang ở trên người mình giống như chó đực động dục.
Nhìn hắn thúc mạnh vào với đôi mắt đỏ ngầu, quên mất bản thân mình. Trong mắt Tằng Ảm chậm rãi hiện ra hận ý .
Anh chậm rãi đưa bàn tay đầy thương tích, da tróc máu chảy, về phía bàn trà. Ngay khoảnh khắc chạm vào vật cứng, những ngón tay vốn rã rời như bỗng cắm chặt vào thịt, siết lấy không buông, rồi ngay lập tức đập mạnh xuống...
Bộp ——
Một góc của cái gạt tàn thuốc đập thẳng vào đầu Cố Phong Miên, găm sâu vào da đầu, để lại một vết lõm hình tam giác.
Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng "rắc", gạt tàn vỡ vụn thành từng mảnh, người trên người anh mặt mũi chảy đầy máu tươi, dừng động tác lại.
Một lúc sau, gương mặt của Tằng Ảm bị tát mạnh sang một bên.
Trong gần ba phút, Tằng Ảm đã bị đánh đến mức không còn kêu được nữa, trong đầu chỉ còn vang vọng một tiếng động duy nhất, xuyên suốt cả não bộ, khiến anh suýt nữa thì ngất đi.
Cố Phong Miên trong cơn thịnh nộ dường như vẫn chưa hết hận, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu khiến không thể nhìn ra chút cảm xúc bình thường nào, cả người như rơi vào trạng thái cuồng loạn và bạo liệt đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra hành vi phạm tội nghiêm trọng.
Chỉ thấy hắn cầm lấy máy rung bên cạnh và mở mức tối đa.
Lập tức nhét vào rồi hung hăng xoáy.
Tằng Ảm vốn không cảm thấy gì cả sắp mất đi ý thức, cho đến khi dư*ng vật của Cố Phong Miên và máy rung tiến vào cùng một chỗ, cửa huyệt trực tiếp bị xé toạc ra, máu chảy thành sông.
Trong cả căn nhà chỉ vang lên một tiếng thét thảm thiết, ê tâm liệt phế, rồi sau đó im bặt, anh vì đau đớn tột độ mà ngất lịm đi.
Cố Phong Miên bị tiếng gọi đó khiến cho đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.
Hắn run rẩy nhìn hạ thân của người dưới thân mình.
Máu tươi nhuộm đỏ cả tấm đệm của ghế sofa.
Cố Phong Miên rút dư*ng vật ra, dòng máu vốn bị chặn lại đã có lối thoát để giải phóng, nhao nhao không ngừng chảy ra ngoài, bắt đầu nhỏ giọt xuống sàn gạch.
Nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Cố Phong Miên hoảng loạn tìm cách cầm máu cho vết thương kia, nhưng tất cả đều vô ích, ngoài việc khiến đôi tay hắn bị nhuộm đỏ, không có tác dụng gì hết.
"Tằng Ảm... Đừng sợ, tôi đưa em đến bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện, đừng sợ... Có tôi ở đây, đừng sợ..."
Hắn lảo đảo nhấc tấm đệm lên, bọc lấy Tằng Ảm đang hôn mê bất tỉnh, trong khoảnh khắc ôm anh lên, ý định đưa anh đến bệnh viện lập tức bị gián đoạn bởi cơn đau nhức dữ dội từ vết thương trên đầu.
Vết thương của Cố Phong Miên đột nhiên nhói lên, tầm nhìn trước mắt tối sầm lại. Trước khi ngã xuống, hắn cố ném Tằng Ảm trở lại ghế sofa, còn bản thân thì loạng choạng vài bước, cuối cùng vết thương trên đầu phun máu, cả người hắn đổ rạp xuống, mất hết tri giác.
......
Thời gian dài hôn mê, tựa như đã mơ một giấc mơ cực kỳ lâu.
Khi Cố Phong Miên mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một sân bóng rổ quen thuộc.
Hắn nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên...
Và nhìn thấy trước mắt, chính mình đang tát vào mặt Tằng Ảm, miệng thốt ra những lời chia tay quen thuộc, rồi bỏ đi không ngoảnh lại, để mặc Tằng Ảm đứng yên tại chỗ, chịu đựng ánh mắt dị nghị và những lời giễu cợt từ xung quanh.
Lúc này không có Trình Kỳ xuất hiện.
Hắn nhìn thấy Tằng Ảm một mình trở về ký túc xá, rồi nhận được tin Trình Kỳ đã qua đời trong bệnh viện. Mấy người bạn cùng phòng ai nấy đều xót xa thở dài, chỉ riêng Tằng Ảm chẳng có chút cảm xúc gì, vẫn chìm sâu trong bùn lầy của cuộc chia tay, không thể tự kéo mình ra.
Trong thế giới mộng mị này không hề có Trình Kỳ.
Cố Phong Miên, từ góc nhìn của thượng đế, mở to mắt chứng kiến Tằng Ảm ngày càng khép mình lại, không còn sự đồng hành của Trình Kỳ, cuối cùng mắc phải trầm cảm. Ngay cả việc ngủ cũng phải dựa vào thuốc an thần mới có thể chợp mắt.
Kể từ khi Tằng Ảm mắc trầm cảm, Cố Phong Miên gần như chưa từng thấy anh nói chuyện với ai khác nữa.
Trong giấc mơ đó, hắn như đang xem một bộ phim truyền hình, lặng lẽ dõi theo Tằng Ảm trong suốt một năm sau cuộc chia tay, đã sống như cái xác không hồn thế nào.
Hắn còn nhìn thấy kẻ năm xưa từng nhằm vào mình ở sân bóng, cuối cùng bị Tằng Ảm đánh ngã, âm thầm tìm đến Tằng Ảm để trả thù.
Cuối cùng, vai trái của Tằng Ảm bị gã đâm một nhát chí mạng, tổn thương đến gân mạch, từ đó không còn sức lực, cũng không thể chơi bóng rổ được nữa.
Rồi khi năm đó gần trôi qua, khi chứng trầm cảm của Tằng Ảm bắt đầu được kiểm soát, mọi thứ dần dần tốt lên, thì Cố Phong Miên lại tận mắt chứng kiến chính bản thân mình, giống hệt như trong hiện thực, bắt đầu chiếm đoạt Tằng Ảm một cách tàn nhẫn, vô nhân tính.
Sau đó, giấc mơ chuyển từ góc nhìn của thượng đế sang ngôi thứ nhất.
Cố Phong Miên như thể hồn phách nhập vào chính mình trong giấc mơ, nhưng lại không thể điều khiển hành động hay suy nghĩ, chỉ có thể nhìn thấy những gì cơ thể này thấy, cảm nhận mọi xúc cảm của thân xác này mà hoàn toàn không có chút quyền kiểm soát nào.
Vì vậy, hắn thấy mình trong mơ giống như ngoài đời thực, hắn đối xử với Tằng Ảm như một con búp bê tình dục rồi thao túng anh trong mười ngày không ngừng nghỉ trước khi thỏa mãn dừng lại.
Tằng Ảm trong giấc mơ, vì mắc chứng trầm cảm, còn cực đoan và cố chấp hơn cả ngoài đời thực.
Anh không chịu nổi sự sỉ nhục tàn nhẫn mà Cố Phong Miên dành cho mình, phản kháng mãnh liệt hơn cả hiện thực, dữ dội đến nghẹt thở.
Không ngoài dự đoán, trong mơ họ giày vò lẫn nhau, mài mòn cả linh hồn, sống chết không buông suốt ba năm trời.
Cố Phong Miên cứ như vậy mắc kẹt trong thân xác "của mình" trong giấc mơ ấy, sống một cách chân thực từng ngày suốt ba năm, đúng 1,095 ngày.
Thời gian ở nơi này dường như trôi qua y hệt thực tại, một giây vẫn là một giây. Đây là giấc mơ của chính mình, nhưng Cố Phong Miên chẳng thể tua nhanh hay tua ngược, chỉ có thể bị ép buộc sống cùng Tằng Ảm trong giấc mơ ấy, với mọi cảm giác đau đớn và dằn vặt như thật.
Vì không thể kiểm soát thân thể này, nên hắn chỉ có thể tận mắt chứng kiến Tằng Ảm bị chính tay mình giày vò đến mức chẳng còn ra hình người.
Nhưng cái bản thân trong mơ này lại thật kỳ lạ.
Dùng một từ hình dung chính là rất phức tạp.
Hắn kiểu gì cũng sẽ ra tay không lưu tình chút nào, thế mà sau đó lại hối tiếc không thôi, nhưng mặt lạnh tanh, sống chết không chịu thừa nhận.
Hắn kiểu gì cũng sẽ lén lút dùng loại thuốc tốt nhất để bôi cho Tằng Ảm vào những đêm khuya, cũng sẽ điên cuồng hôn lên gương mặt ấy khi anh bị đ* tới ngất, thì thầm những lời mật ngọt không đầu không đuôi, nhưng tuyệt đối không để Tằng Ảm biết một chữ nào.
Về sau, "Cố Phong Miên" trong thế giới này, đối với tình dục đã không còn chấp nhất như vậy.
Hắn giống như dần biến thành một con người khác, học được cách làm ầm ĩ, giở trò ăn vạ, biết giả vờ yếu đuối.
Hắn bắt Tằng Ảm làm bánh cho mình ăn, bắt anh ngồi xem tivi cùng, ép anh nói những lời ngọt ngào để dỗ mình vui…
Thế nhưng là Tằng Ảm vĩnh viễn không có phản ứng.
"Cố Phong Miên" cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Hắn như một kẻ điên, suốt ngày gào thét, la hét, giọng điệu thì cay độc, sắc bén đến chói tai.
Có những lúc nổi cơn thịnh nộ, hắn không ngần ngại mà ra tay, đánh mắng, sỉ nhục, thế rồi cuối cùng lại ôm lấy Tằng Ảm, khóc như một đứa trẻ, "Vì sao em lại không yêu tôi?!"
"Em đã từng nói sẽ yêu tôi mãi mãi mà! Sao em có thể nuốt lời như thế?!"
Đến chính Cố Phong Miên cũng cảm thấy mình "trong mơ" thật đáng cười.
Có lẽ vì "ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê", nên Cố Phong Miên vừa cảm thấy đồng tình cho bản thân trong mộng, lại vừa căm ghét.
Đồng tình là vì người này yêu mà không được, không biết như thế nào để yêu, chú định hắn sẽ mất đi tình cảm chân thành.
Mà căm hận chính là, người này chính là hắn.
Tằng Ảm trong mơ bị hắn gào đến mức tai gần như điếc.
Anh lạnh nhạt liếc nhìn 'Cố Phong Miên' đang điên cuồng làm loạn, chỉ một câu nói đã hoàn toàn dập tắt khí thế hừng hực của hắn ——
"Chiếc nhẫn năm xưa tôi tặng anh... đâu rồi?"
"…Nhẫn… nhẫn sao…"
"Cố Phong Miên" luống cuống sờ lên ngón áp út của mình. Hắn dùng móng tay bấm mạnh vào da đến mức suýt bật máu, cũng không tìm thấy thứ gì.
Mà trên ngón tay của Tằng Ảm, chiếc nhẫn đó vẫn lặng lẽ nằm đó chưa từng tháo ra. Tựa như một sự tồn tại đầy châm biếm, phơi bày rõ ràng rằng cho dù là trong mơ hay hiện thực, Cố Phong Miên đều nực cười như nhau.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nắng đẹp, Tằng Ảm vì chứng trầm cảm ngày càng nặng mà đã chọn cắt cổ tay tự sát khi đang nằm trên chiếc ghế dài ở ban công.
"Cố Phong Miên" sau khi Tằng Ảm chết rất là bình tĩnh.
Hắn biến thái lau chùi sạch sẽ cơ thể anh, sau đó đặt lên giường, cưỡng hi*p xác chết trong một đoạn thời gian rất dài
"Tằng Ảm, mày nghĩ chết là có thể thoát khỏi tao sao?"
"Tằng Ảm, tao đ* mày. Nhìn này, tao đã lấp đầy phần dưới của mày rồi. Nếu mày hét lên, tao sẽ thả mày đi."
"Tằng Ảm, mày là búp bê tình dục của tao. Dù mày còn sống hay đã chết, mày cũng chỉ xứng đáng để tao đ*."
"Vẫn là quan hệ với người chết thú vị và sướng nhất. Mày có gan, thì cả một đời đừng tỉnh lại cho ông đây, nếu không ông đây nhất định đ* chết mày."
Hắn thì thầm, lời nói vô cảm như băng đá. Nhưng chỉ có Cố Phong Miên, người thật đang mắc kẹt trong chính cơn mộng ấy, mới thấu được từng chút rung động, từng cơn đau ngấm sâu vào tim gan.
Cuối cùng, thi thể bên cạnh chậm rãi bắt đầu hư thối, biến chất.
"Cố Phong Miên" nằm ở trên giường, vẫn cầm lấy bàn tay mềm yếu chẳng còn sức sống, làm nũng nói rằng muốn ăn cái này, muốn uống cái kia, nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời.
Khuôn mặt tươi cười của hắn cuối cùng cũng đẫm nước mắt.
Lần đầu tiên, kể từ khi Tằng Ảm chết, hắn bật khóc.
Một câu "Tôi rất nhớ em" , trở thành di ngôn sau cùng của "Cố Phong Miên".
Một tháng sau cái chết của Tằng Ảm, "Cố Phong Miên" chết thảm tại nhà do ngộ độc khí ga.
Còn chiếc nhẫn trên tay Tằng Ảm, cho đến lúc anh qua đời, vẫn chưa từng tháo ra một lần nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét