Chủ Đề
Màu sắc
Pride

Tham Lam Keo Kiệt

- Triều Dương Tây Lạc -

Tham Lam Keo Kiệt - Chương 9: Lão Công Yêu Mà Không Có Được Cuối Cùng Rồi Sẽ Phát Điên

Edit by Đóa Sen Nhỏ

Gần như ngay khi chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi đã được bắt máy.

"Tằng Ảm ở đâu?"

Đây là lần duy nhất trong vô số cuộc gọi, Cố Phong Miên chịu nghe máy của Trình Kỳ.

Cố Phong Miên không có trực tiếp trả lời, ngược lại nói sang chuyện khác, "Chiếc nhẫn mà tao vứt đi ngày trước, là mày nhặt lại đúng không?"

Trình Kỳ cảm nhận rõ ràng cảm giác lạnh lạnh của chiếc nhẫn nơi ngón áp út mình, qua hồi lâu, mới đáp lại, "Đó là thứ mày tự vứt đi."

"Giờ tao chỉ muốn hỏi, Tằng Ảm rốt cuộc đang ở đâu?!"

Cố Phong Miên ngồi bên giường, quay đầu nhìn về phía Tằng Ảm vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Gương mặt tái nhợt của anh gợi lên cảnh tượng mà Cố Phong Miên sợ nhất trong mơ.

Hắn nhìn vài giây, rồi không nhịn được buông lời mỉa mai Trình Kỳ: "Nhẫn ở trên tay mày thì sao? Mày từng lên giường với Tằng Ảm thì sao?"

"Tằng Ảm, từ đầu đến cuối, chỉ yêu mình tao thôi. Nếu không đã tháo nhẫn ra từ lâu rồi."

Lời nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến Trình Kỳ sửng sốt. Cũng chính câu nói này khiến hắn càng thêm nghi ngờ những suy đoán trong lòng mình.

Hiện tại Cố Phong Miên chắc chắn đã trải qua điều gì đó mới có thể thay đổi đến mức này, mới có thể khẳng định chắc chắn rằng, Tằng Ảm đến chết cũng không thể buông bỏ hắn.

"Cố Phong Miên, " Trình Kỳ cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, "Cố Phong Miên, mày đã biết tâm tư của Tằng Ảm đối với mình, vậy tao khuyên mày không nên hành động lỗ mãng. Nếu Tằng Ảm xảy ra mệnh hệ gì, mày cũng sẽ không tốt hơn."

Cố Phong Miên cười lạnh, cảm thấy không thể giải thích được sự mất kiên nhẫn và chán ghét đối với giọng điệu của Trình Kỳ.

"Tao động đến nó thì đã sao? Tao biết mày đã báo cảnh sát, có điều trước khi cảnh sát tìm tới tao, Tằng Ảm trong tay tao sẽ biến thành bộ dáng gì, tao cũng không dám bảo đảm."

"Cố Phong Miên!!"

"Gọi lớn tiếng như vậy làm cái gì?"

Cố Phong Miên đối với cảm xúc phẫn nộ của Trình Kỳ lúc này rất hài lòng.

"Biết tao đ* nó thế nào không? Có muốn tao gửi ghi âm cho mày nghe một chút không?"

"Một thằng đĩ bị tao đ* nát, rác rưởi tao chơi xong, mày còn cúng bái giống như bảo bối. Có muốn tao mời mày về chơi 3p không, hả?"

Nói xong, Cố Phong Miên cực kì đắc ý trực tiếp cúp điện thoại, mặc cho Trình Kỳ bên kia gọi đến bao nhiêu cuộc, hắn dứt khoát tắt nguồn, chẳng thèm để tâm.

Hắn lần nữa cúi người sát gần Tằng Ảm, vén khăn mặt ra, khẽ chạm vào trán nóng hầm hập của anh, lại vội vã chạy vào phòng tắm, lại thay khăn mới, cẩn thận từng li từng tí áp lên trán Tằng Ảm.

"Sao còn chưa tỉnh lại nữa?" Cố Phong Miên thần chí có chút không rõ ràng, lẩm bẩm.

"Đã hai ngày rồi, nên tỉnh lại rồi chứ?"

Từ sau giấc mộng ấy, Cố Phong Miên không dám đối mặt với gương mặt hôn mê bất tỉnh của Tằng Ảm.

Bởi vì hắn luôn cảm thấy, Tằng Ảm nằm ở trên giường giống như là dáng vẻ đã chết trong mộng, gọi thế nào cũng không tỉnh, làm sao cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Hắn không muốn lại nếm mùi vị đó một lần nữa.

Tằng Ảm chết đi  vẫn luôn là một cái gai quanh quẩn trong đáy lòng của Cố Phong Miên. Dù cho đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ, cho dù sau khi hắn tỉnh lại Tằng Ảm còn sống sờ sờ ở đó.

Nhưng loại cảm giác đau đớn sau khi mất đi, nổi tuyệt vọng khi yêu mà không được, đều rõ ràng và khó quên như thế.

Cố Phong Miên đã hoàn toàn không còn dám động đến Tằng Ảm dù chỉ một đầu ngón tay.

Mặc dù hắn không biết vì sao mình lại mơ đến giấc mơ kia, nhưng cảm giác đau đớn chân thật kia mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc nhở lời nói cử chỉ của hắn.

Nếu như hắn không thay đổi, tương lai hắn và Tằng Ảm sẽ giống mộng cảnh kia, không được chết tử tế.

Chỉ sau khi trải qua giấc mộng ấy, Cố Phong Miên mới có thể sớm nhìn rõ lòng mình, mới hiểu được cảm giác xót xa, mới thấu được nỗi hối hận khi đánh mất.

Chỉ khi ấy, hắn mới hiểu được thứ tình cảm thầm kín vẫn luôn chôn sâu trong đáy lòng, vì cái gọi là sĩ diện mà sống chết cũng không chịu thừa nhận, lại theo từng ngày tháng bên nhau mà không ngừng lên men, vượt qua bao khó khăn mới có thể vén mây thấy trời, cũng chỉ là một câu đơn giản "Thật ra, anh cũng yêu em."

Tiếc thay câu nói ấy, ở thế giới đó, Tằng Ảm đã đợi suốt bảy năm. Cho đến khi qua đời, hóa thành một thi thể thối rữa, vẫn chưa từng một lần được nghe thấy.

Chiếc nhẫn chưa từng tháo ra ấy, là tình yêu sâu nặng không lời của Tằng Ảm, cũng là nỗi day dứt của Cố Phong Miên, mãi mãi không thể nguôi ngoai.

......

Sau khi vết thương Tằng Ảm khỏi hẳn, anh tỉnh lại cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Có lẽ là nguyên nhân trong đời này anh không có mắc bệnh trầm cảm, cơ thể không mang theo tật, tâm thái đối cuộc sống chí ít vẫn tích cực hướng lên, cũng càng dễ dàng thuyết phục chính mình nhún nhường một chút.

Anh còn nhớ rõ lúc trước Trình Kỳ hỏi qua anh một vấn đề ——

"Tằng Ảm, nếu như em bị người ta giam lại, người đó bắt em làm vài việc, em không làm anh ta sẽ đánh em mắng em, không cho em cơm ăn, em... Sẽ làm gì?"

Cho tới bây giờ, Tằng Ảm không thể không thừa nhận Trình Kỳ thật sự có thể nhìn được rất xa, hiện tại anh đang trải qua cũng chính y như lời hắn nói.

Chỉ có khác biệt duy nhất, là từ sau khi anh bị thương tỉnh lại, Cố Phong Miên không biết bị chạm dây gì, thái độ đối với anh trở nên khác thường, bắt đầu "phát điên" ——

"Tôi muốn ăn bánh kem."

"Tôi muốn uống trà sữa."

"Em phải ngồi trên ghế sofa xem phim với tôi."

Đây đều là yêu cầu Cố Phong Miên nhắc đến nhiều nhất.

Nếu Tằng Ảm không nguyện ý làm, Cố Phong Miên mặc dù sẽ không đánh chửi anh giống trước kia, nhưng sẽ khóc lóc om sòm, giở trò ăn vạ, làm mình làm mẩy với anh.

Cái này thực sự khiến Tằng Ảm vô cùng khó tin.

Dù sao không ai từng nghĩ tới, Cố Phong Miên luôn luôn cao cao tại thượng, lại cũng sẽ đỏ vành mắt, đáng thương cắn môi, đi tới đi lui, làm nũng với Tằng Ảm bắt anh làm này làm nọ.

Thậm chí một số thời khắc, Tằng Ảm đều sẽ tự hỏi kỹ thuật nũng nịu ăn vạ trên người Cố Phong Miên, có phải học ở Trình Kỳ hay không. Nếu không, làm sao lại ngay cả một chút động tác nhỏ nhặt cũng đều giống nhau như thế.

Để tránh việc Cố Phong Miên lại phát điên như trước, những chuyện đơn giản, Tằng Ảm cũng sẽ cố hết sức để đáp ứng hắn.

Mỗi lần như vậy, Tằng Ảm lại thấy Trình Kỳ trước kia nói thật chẳng sai.

Gặp phải người điên, khi người điên đưa ra những yêu cầu khác thường, có thể làm được thì cứ làm, đừng cứng đầu tranh chấp làm gì, cố gắng hết mức để tránh xung đột, thỏa mãn họ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cũng chính nhờ vậy, cuộc sống của Tằng Ảm mới dần trở nên dễ thở hơn.

Lần này là xem một bộ phim chiếu đến tận rạng sáng.

Lúc đó Cố Phong Miên, tựa ở lồng ngực Tằng Ảm khóc đến thở không ra hơi.

Trên màn hình chiếu cảnh nam chính vì cái chết của nữ chính mà tuyệt vọng nằm xuống đường ray tự sát, khiến Cố Phong Miên vô cùng cảm động, không ngừng khóc lóc rơi lệ.

Mà Tằng Ảm một bên, thực sự không tài nào cảm nhận được chút gì gọi là tình yêu trong bộ phim đầy tình tiết cẩu huyết và tam quan méo mó này.

Anh cho tới bây giờ đều không có xem qua bất kỳ bộ phim tình yêu nào.

Làm gì có nam sinh sẽ thực tình thích xem loại phim tình cảm sướt mướt này chứ?

Đàn ông cơ bản đều là lý trí lớn hơn cảm tính.

Những tình tiết rẻ tiền, phi logic trong phim tình cảm có thể lừa được vài cô gái, nhưng trong mắt con trai thì chỉ thấy giả tạo, gượng gạo, chán ngắt nói gì đến chuyện xúc động đến mức rơi nước mắt.

Cho nên, khi Cố Phong Miên hỏi anh, "Tằng Ảm, em không cảm thấy rất cảm động sao?" Anh thậm chí không buồn giả vờ, chỉ lắc đầu.

Anh không hiểu vì sao Cố Phong Miên lại thích xem mấy phim này.

Cũng như việc anh không hiểu tại sao Cố Phong Miên lại thích ăn đồ ngọt, lại coi trọng sĩ diện như thế, lại hay nói một đằng nghĩ một nẻo, tất cả đều khiến anh cảm thấy vô cùng không thích ứng.

"Tằng Ảm, bây giờ tôi muốn uống trà sữa."

Tằng Ảm nhìn đồng hồ, “Đã rạng sáng rồi, chỗ nào bán trà sữa nữa?”

"Có cửa hàng mở 24/7, em đặt giúp tôi đi." Nói xong, Cố Phong Miên trực tiếp lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tằng Ảm.

Tằng Ảm suy nghĩ một chút, ngón tay lướt đại vài cái trên màn hình, rồi trực tiếp đặt hàng, sau đó đưa lại điện thoại cho Cố Phong Miên để hắn nhập mật khẩu thanh toán.

Đáng tiếc Tằng Ảm vừa đứng dậy, lúc định ra vẻ không có gì xảy ra trở về phòng, chỉ gặp một thứ gì đó lướt qua trước mắt anh, tiếp sau đó một tiếng "bộp" vang lên.

Chiếc điện thoại vừa rồi còn dùng đặt hàng đã bị ném mạnh vào tường, vỡ nát thành từng mảnh, suýt chút nữa đã trúng đầu Tằng Ảm.

Ánh mắt Cố Phong Miên nhìn về phía Tằng Ảm giận đến tột độ, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cả người run lên bần bật, lồng ngực phập phồng dữ dội.

"Nếu không phải tôi đa nghi nhìn lại phần ghi chú, thì mẹ nó em đã thành công rồi đấy!"

Tằng Ảm khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không thèm để ý đến Cố Phong Miên đang nổi điên, cứ thế đi thẳng vào phòng đi ngủ.

Mà suốt cả đêm, Cố Phong Miên đều không có vào phòng.

Hắn ngồi ngoài phòng khách khóc suốt đêm, tiếng nức nở nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, dù Tằng Ảm đã đóng chặt cửa vẫn không thể nào ngăn nổi, khiến anh cả đêm không ngủ nổi.

Tận đến khi trời vừa sáng.

Tằng Ảm cuối cùng mới vừa chợp mắt được một lúc thì lại bị Cố Phong Miên đẩy cửa bước vào đánh thức một cách tàn nhẫn.

"Tôi đói rồi, tôi muốn ăn bánh kem, em phải làm cho tôi."

Có lẽ nguyên nhân vì đã khóc suốt cả đêm, giọng của Cố Phong Miên khàn đặc đến đáng thương. Hắn đứng bất động bên giường Tằng Ảm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt giả vờ ngủ của anh.

Tằng Ảm thực sự không chịu nổi, nói, "Anh tự gọi đồ ăn ngoài đi, đừng gọi tôi."

Cố Phong Miên trầm mặc thật lâu.

"Trước kia em không phải thế này."

Nước mắt Cố Phong Miên lại càng không ngừng rơi xuống, "Em đã từng nói sẽ thích tôi cả một đời, rõ ràng em vẫn rất yêu tôi, tại sao cứ phải giả vờ như thế để làm tôi khó chịu? Thừa nhận em còn yêu tôi thật sự khó đến vậy sao?"

Tằng Ảm không biết đến cùng là nguyên nhân gì, khiến Cố Phong Miên có thể ảo tưởng đến mức đó.

Nếu là trước khi gặp Trình Kỳ, có lẽ đúng là anh sẽ cả đời cũng không thể buông bỏ được Cố Phong Miên. Nhưng bây giờ anh đã có Trình Kỳ rồi, sự tồn tại của Cố Phong Miên có thể chậm rãi xóa đi trong lòng của anh, đây chỉ là vấn đề thời gian.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không giả vờ. Điều duy nhất tôi giả vờ chính là chiều chuộng theo anh, hiện tại tôi cũng không muốn giả vờ nữa, anh dễ chịu không?"

Cố Phong Miên phảng phất còn không tin, bất ngờ níu chặt cổ tay Tằng Ảm, "Nếu em không yêu tôi, vậy vì sao em còn đeo chiếc nhẫn này?"

Tằng Ảm hơi động cổ tay bị giữ chặt, rồi buông một câu khiến Cố Phong Miên hoàn toàn sụp đổ ——

"Bởi vì Trình Kỳ đang mang một chiếc còn lại."

Cổ tay bị hất mạnh ra, cả căn phòng vang lên tiếng thở gấp đầy kích động của Cố Phong Miên.

"Không thể nào..."

"Tôi và em đã bên nhau suốt ba năm, còn nó với em cùng lắm mới nửa năm, làm sao em có thể buông bỏ tôi? Làm sao có thể dễ dàng yêu một người khác như vậy? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!"

Tằng Ảm ngồi dậy ngay đầu giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cố Phong Miên đang đứng cũng không vững, chẳng chút do dự mà trút hết oán hận bị giam giữ bấy lâu trong lòng.

"Tại sao lại không thể?"

"Cố Phong Miên, mặc dù tôi không biết anh bắt chước nhất cử nhất động của Trình Kỳ ở đâu, nhưng cũng là làm nũng như nhau, yêu cầu giống nhau, là Trình Kỳ tôi sẽ chỉ muốn đem những thứ tốt nhất cho anh ấy; Mà là anh, mỗi lần tôi đều phải vật lộn vượt qua từng tầng phòng bị trong lòng, mới có thể thuyết phục mình bất đắc dĩ đi làm."

Tằng Ảm ngừng lại một chút, rồi bất ngờ nở một nụ cười xán lạn với Cố Phong Miên, "Nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận anh thật sự bắt chước rất giống, nhưng cho dù giống, anh cũng chỉ là bắt chước bừa."

"Chỉ là một..."

"Thế thân để cho tôi càng thêm hoài niệm Trình Kỳ mà thôi."

× Ghi chú:  Có lẽ đây là lần đầu tiên bạn đọc truyện tại Đóa Sen Nhỏ. Bạn có thể tùy biến màu nền và màu chữ theo sở thích ở phần cài đặt trên thanh điều hướng nè. Khi cuộn thì thanh điều hướng sẽ bị ẩn, bạn có thể click vào màn hình để nó hiện lên. Có thể sử dụng phím mũi tên để chuyển chương. Nếu có lỗi xảy ra trong quá trình sử dụng hãy báo cáo lại với mình nha.

Đã lưu pass

Danh Sách Chương
Cài Đặt

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Truyện Kiều - Nguyễn Du

Reset

Tham Lam Keo Kiệt

Wattpad: @DoaSenNho - https://www.doasennho.id.vn/

Tải xuống
Đóng

Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

About Me

Ảnh của tôi
Đóa Sen Nhỏ
Tui là Sen, lý do tui lấy tên này vì tui là một đóa sen trắng biết giả vờ ngây thơ.
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bình Luận Gần Đây

Lịch Sử

Tên Truyện Ch
Bạn chưa đọc truyện nào cả

Tổng lượt xem

Đã Lưu